Khó trèo cao - Chương 43
Cập nhật lúc: 2025-05-21 01:31:49
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Gió lạnh gào thét, thổi tung mái tóc của cô gái nhỏ.
Cô nhẹ nhàng cúi đầu.
Yết hầu của Hạ Chước khẽ chuyển động.
Một động tác mang theo chút thân mật như vậy, gần như khiến anh không thể chống đỡ nổi. Trái tim như bị một sợi lông vũ khẽ khàng lướt qua, ngứa ngáy, âm ỉ, từng cơn từng cơn lan rộng.
Anh siết nhẹ các ngón tay, tiến lên một bước, nhẹ nhàng vòng chiếc khăn quàng cổ qua cổ cô.
Đầu ngón tay anh lưu luyến dừng lại nơi đó thêm hai giây, cố gắng kiềm chế cảm xúc dâng trào, giọng nói khẽ khàng: “Được rồi.”
Cô gái nhỏ ngẩng mặt lên, “Cảm ơn anh.”
“Ừ, về nhà thôi.”
Ban đêm yên tĩnh, anh đứng bên đường cùng cô đợi xe.
Quan Tinh Hòa bỗng nhiên hỏi:
“Đúng rồi, hôm nay em thấy ở cửa lớp các anh có rất nhiều người đang ăn cơm, bây giờ nhiều người đều tự mang cơm theo à?”
“Phụ huynh thỉnh thoảng sẽ đến đưa.”
Cô chớp chớp mắt, “Ngày nào cũng đến à?”
“Thường thì là thứ sáu.”
Mắt hạnh cong cong, cô cười nói:
“Vậy thứ sáu tuần sau, em cũng mang cơm cho anh.”
Bên đường, hàng sồi xanh lay động trong gió phát ra tiếng xào xạc.
Ngón tay Hạ Chước khẽ run, “Không cần đâu.”
“Tại sao?” Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt là ánh nhìn nghiêm túc và sáng rỡ.
Giọng anh hơi thấp, mang theo chút khàn khàn, “Phiền lắm.”
“Không phiền đâu mà.” Cô chớp mắt, “Hơn nữa, chẳng lẽ anh không nhớ em sao?”
Anh sững người, toàn thân như có luồng m.á.u nóng xộc thẳng lên đầu.
Chỉ trong khoảnh khắc, anh thậm chí cảm thấy may mắn vì ánh đèn ven đường mờ nhạt, mới không khiến cô phát hiện đôi tai anh đỏ rực.
Nhớ chứ, sao có thể không nhớ. Ngay cả mấy dòng tin nhắn ngắn ngủi của họ, anh cũng đã xem lại không biết bao nhiêu lần.
Trong mắt cô gái là chút ngượng ngùng, cô len lén nhìn anh, rồi lại khẽ rũ mi mắt xuống.
Giọng cô nhẹ và ngọt như mật:
“Vậy rốt cuộc… có cho em mang cơm đến không?”
Tâm tư thiếu nữ non nớt mà thuần khiết, hỏi ra những lời trực tiếp đến vậy, khiến chính cô vẫn còn khẩn trương, tim đập loạn không thôi.
Cho nên… anh có nhớ em không?
Trong đêm tĩnh lặng, Hạ Chước cảm nhận rõ ràng nhịp tim mình lệch nhịp.
Anh biết mình nên từ chối, để cô chạy đến chạy lui như vậy quả thật rất phiền và rất mệt.
Nhưng mọi lý trí đều không thắng nổi khát khao trong lòng.
Dù bản thân đã vô số lần tự nhủ không nên tham lam, nhưng cô như thể thứ thuốc độc ngọt ngào nhất trên đời khiến người ta cam lòng chịu đựng, không sao từ chối được.
Trên con phố yên tĩnh, hai cái bóng lặng lẽ dựa gần vào nhau.
Anh nhẹ nhàng nói:
“Ừ.”
Chỉ là… để bản thân tham lam một lần cuối cùng.
Cô gái lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
“Vậy tuần sau em đến, anh muốn ăn gì?”
Anh đáp:
“Gì cũng được.”
Chỉ cần là em mang đến thì cái gì cũng được.
Quan Tinh Hòa cười nói:
“Vậy để em tự quyết định nhé.”
“Ừ.”
Cô hơi rũ mắt, khẽ nói:
“Lần sau nếu có chuyện như vậy nữa, anh nhất định phải nói với em nhé.”
Không cần lại lặng lẽ một mình, cô đơn ngồi trong góc như thế.
Nhưng cô gái ấy không hề biết, Hạ Chước sớm đã quen với điều đó rồi. Thế giới này không cho anh quá nhiều, cô độc và lạnh nhạt là những “môn bắt buộc” mà cậu thiếu niên ấy đã phải trải qua vô số lần.
Chỉ là… từ khi cô bước vào thế giới của anh, mọi tịch mịch đều như được xoa dịu. Những ký ức mơ hồ, mệt mỏi dần dần tan biến, nhường chỗ cho những sắc màu tươi sáng mà anh chưa từng thấy.
Anh cụp mắt xuống, trong đáy mắt phản chiếu ánh sáng ấm mờ nhạt.
“…Ừ.”
Dưới ánh trăng, cô gái hơi nheo mắt lại, giọng nói nhẹ như gió thoảng:
“Thế mới đúng chứ.”
“Người khác có, thì anh cũng phải có.”
Đông về, tuyết vẫn chưa tan, nhưng hơi ấm từ tình cảm lại như m.á.u nóng, ào ạt chảy vào trái tim thiếu niên.
Từ trước đến nay, anh luôn cảm thấy bản thân không xứng có được bất cứ điều gì.
Nhưng cô lại nói: người khác có, thì anh cũng nên có.
Cô không biết, trong thế giới này, điều mà anh khao khát nhất chính là cô. Mà cô, lại là điều rất nhiều người cầu mà không được.
Anh có tư cách có được cô không?
Chiếc xe chẳng biết đã đến từ bao giờ, lặng lẽ dừng bên lề đường.
Cô gái quay đầu lại, nở một nụ cười khiến người ta rung động.
“Anh, tạm biệt nhé. Nhớ rõ tuần sau đợi em nha!”
Tiếng gió gào thét cuốn theo chiếc xe rời đi. Mãi đến khi gió lạnh lướt qua da thịt, Hạ Chước mới như bừng tỉnh từ trong mộng.
Anh đưa tay sờ lên vị trí trái tim mình.
Nó nóng rực, như đang bốc cháy.
⸻
Mùa đông lặng lẽ trôi qua.
Mỗi thứ sáu hàng tuần, Quan Tinh Hòa đều mang cơm đến cho Hạ Chước.
Hai người sẽ ngồi trên băng ghế dài bên hồ trong trường học, cùng nhau ăn trưa. Gió nhè nhẹ thổi qua, không khí yên bình và ấm áp.
Sau rất nhiều lần ăn cơm cùng nhau như thế, mùa hè cũng lặng lẽ đến gần.
Tối trước ngày thi đại học, Hạ Chước rất bình tĩnh. Anh nhìn bàn tay của chính mình đang siết chặt lại — nơi trái tim, toàn là sức mạnh.
Chàng trai mười tám tuổi đã rũ bỏ nét non nớt, trở nên chín chắn, kiên định và can đảm.
Thế nhưng, khi đối mặt với tình cảm, anh vẫn luôn cất giữ một phần nhút nhát.
Anh mở ngăn kéo bàn học ra, bên trong đầy ắp những cuốn vở. Anh đếm từng quyển, tổng cộng mười cuốn. Trong đó, từng dòng chữ đều thấm đẫm tâm tư mờ nhạt và sâu kín của tuổi trẻ.
Có lẽ, đây sẽ là bí mật mà suốt đời anh chôn giấu.
Kỳ thi đại học diễn ra suôn sẻ, Hạ Chước phát huy đúng với khả năng thường ngày.
Bên ngoài trường thi, phụ huynh chen chúc đông nghịt. Trời thì nóng nực, đứng giữa đám đông khiến ai cũng thấy khó chịu và bực bội.
Thế nhưng Hạ Chước vẫn bình tĩnh như thường.
Anh biết cô sẽ đến.
“Em nói rồi mà, người khác có thì anh cũng phải có.”
Giữa đám đông hỗn loạn, ánh mắt Hạ Chước nhanh chóng tìm được cô.
Cô gái mặc váy dài màu hồng nhạt, làn da trắng, trên má lấp ló hai lúm đồng tiền khi cười rạng rỡ.
“Hạ Chước ——!”
Trong mắt cô tràn đầy niềm vui và háo hức.
Hạ Chước bước nhanh lại gần.
Cô đưa cho anh một tờ khăn giấy, hỏi:
“Thi thế nào rồi?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-43.html.]
“Ổn lắm.”
Hạ Chước lau mồ hôi trên trán.
Cô khẽ cười, “Vậy là tốt rồi.”
Con đường rợp bóng cây, tiếng ve mùa hè kêu râm ran không dứt bên tai.
Bất ngờ, Quan Tinh Hòa giơ tay gọi một chiếc taxi.
Hạ Chước hơi bất ngờ:
“Đi đâu vậy?”
Cô cười tươi:
“Đi ăn mừng chứ còn gì nữa. Mừng nhà chúng ta sắp có thủ khoa!”
“Nhà… chúng ta?”
Rõ ràng biết cô không có ý gì đặc biệt, nhưng tim Hạ Chước vẫn đập lỡ một nhịp.
Trong chiếc taxi nhỏ hẹp, hương thơm nhẹ nhàng từ người cô thoảng qua, khiến lòng bàn tay anh bắt đầu đổ mồ hôi.
Xe chạy khá nhanh, Quan Tinh Hòa quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Chỉ nghĩ đến kế hoạch tiếp theo thôi mà mặt cô đã đỏ bừng lên như sắp bốc cháy.
Cô nhớ lại lời Thời Tuế nói tối qua:
“Hạ Chước sắp lên đại học rồi đấy, cậu còn không chịu nói ra? Đại học đâu có nghiêm như cấp ba, yêu đương thoải mái luôn. Với lại, người ta cấm cậu yêu sớm, biết đâu là đang ghen đó? Thi xong rồi thì tranh thủ cơ hội đi.”
Thời Tuế còn giúp cô đặt bàn ở một tiệm bánh ngọt gần vòng quay khổng lồ.
“Nghe nói siêu lãng mạn luôn, kiểu không khí đó thì dễ thành công lắm!”
Khi xe đến nơi, tim Quan Tinh Hòa vẫn chưa bình ổn lại.
Cô giả vờ nhìn đồng hồ rồi nói:
“Ơ, hình như tiệm bánh mình đặt vẫn chưa đến giờ mở cửa…”
“Hay là mình đi đâu đó loanh quanh trước đi?”
Hạ Chước gật đầu.
Chiếc vòng quay khổng lồ nằm giữa một khu phố sầm uất, xung quanh toàn là những nhà hàng nổi tiếng.
Quan Tinh Hòa chớp mắt, “Hay là… chúng mình lên vòng quay đi?”
“Ừ.”
Hạ Chước mỉm cười, không có lý do gì để từ chối.
Lối vào vòng quay có một cô nhân viên nhỏ nhắn đứng trực, lễ phép cúi đầu:
“Xin chào, hai bạn có đặt trước không ạ?”
Hạ Chước lắc đầu:
“Không có.”
“Thật xin lỗi, khu này chỉ phục vụ theo lịch hẹn trước.”
“Em… em có đặt rồi.” Quan Tinh Hòa hai má hơi ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
Bị phát hiện rồi phải làm sao bây giờ?
Cô ngước mắt lên, vô tình chạm phải ánh nhìn của Hạ Chước.
Đôi mắt anh sâu như hồ đen tĩnh lặng, yên lặng phản chiếu lại hình bóng của cô.
Quan Tinh Hòa mím môi, nhỏ giọng:
“Là… là Tuế Tuế đặt trước… rồi cậu ấy bảo bận, không tới được…”
Ngay cả cô cũng cảm thấy lý do này thật vụng về, hơi chột dạ, giọng dần dần nhỏ lại.
“Ừ.” Giọng Hạ Chước vẫn bình thản.
“Vậy thì mình lên thôi.”
Quan Tinh Hòa áp tay lên ngực, cảm nhận tiếng tim đập rộn ràng.
Cuối cùng cũng đến lúc rồi, mình phải bắt đầu… thử thôi.
Bên trong cabin của vòng quay được trang trí rất đẹp. Trên bàn bày một lọ hoa cát tường màu hồng nhạt, khiến không gian nhỏ hẹp cũng trở nên đầy sức sống.
Trên giá là ba tầng bánh ngọt tinh xảo, đa dạng hình dáng và màu sắc.
Nam Cung Tư Uyển
Không gian nhỏ hẹp khiến mọi giác quan như đều bị khuếch đại.
Quan Tinh Hòa thậm chí còn có thể nghe thấy hơi thở có phần gấp gáp của Hạ Chước.
“Anh thấy nóng à?” Cô hỏi nhỏ.
Dù trong cabin có điều hòa, nhưng mặt anh vẫn hơi ửng đỏ. Trong khung cảnh lãng mạn như thế này, ngay cả người luôn trầm tĩnh như Hạ Chước cũng bắt đầu suy nghĩ miên man.
Tại sao Thời Tuế lại đặt chỗ ở đây? Nơi này rõ ràng là chỗ hẹn hò của các cặp đôi mà.
Anh nuốt khan, cổ họng nghẹn lại, âm thầm lau mồ hôi trong lòng bàn tay.
“Không nóng.”
Không biết vì sao, cả hai người đều không nói gì nữa. Ánh nắng nhẹ chiếu vào qua ô cửa kính, bầu không khí mập mờ cứ thế lặng lẽ lan tỏa.
Cabin từ từ lên đến đỉnh vòng quay, toàn bộ cảnh thành phố sôi động trải rộng trước mắt họ.
Ở cabin phía trước, một cặp đôi đang ngồi sát nhau, dường như đang hôn.
Quan Tinh Hòa cúi đầu, giả vờ tập trung ăn chiếc bánh kem nhỏ trong tay, nhẹ nhàng thì thầm:
“Hạ Chước.”
“Ừm?” Anh run nhẹ.
Trong mắt cô là thứ ánh sáng dịu dàng ấm áp, mang theo một vẻ đẹp của mùa xuân ba tháng.
“Anh thích… kiểu con gái như thế nào?”
Tim Hạ Chước khựng lại một nhịp. Đối diện ánh mắt trong veo luôn khiến lòng anh xao động ấy, bất giác trong lòng dâng lên một chút chua xót.
Anh thích, là một người con gái mà có lẽ cả đời này cũng không thể có được.
Thích đến mức… chỉ dám lặng lẽ giấu trong lòng, chỉ trong những đêm khuya không ai biết, mới đủ dũng khí để nhớ đến.
Cabin vòng quay khẽ lắc lư, lòng anh cũng âm thầm rung động.
Cổ họng nghẹn lại, anh nhìn cô, giọng khẽ khàn:
“Anh cũng không biết…”
Ngay cả khi chưa từng mơ mộng về tình yêu, thì cô đã đột ngột bước vào tim anh, chẳng cần báo trước.
Không phải thích kiểu người nào.
Vì… anh chỉ thích một mình cô.
Hôm nay nắng rất dịu dàng, cô hơi nghiêng đầu, lấy hết can đảm:
“Vậy là… thích người hoạt bát hay hướng nội?”
Đôi mắt Hạ Chước ánh lên chút dịu dàng, “Hoạt bát.”
Trong lòng Quan Tinh Hòa như có một tiểu nhân đang nhảy cẫng lên vì vui sướng.
Cô lại khẽ hỏi, thử thêm một bước nữa:
“Vậy tóc dài hay tóc ngắn?”
“Tóc dài.”
“Da trắng hay da ngăm?”
Ngoài cửa sổ là ánh nắng tháng sáu rực rỡ, Hạ Chước cụp mắt, tầm nhìn thoáng lướt qua đôi tay trắng trẻo nhỏ nhắn của cô, giọng nhẹ như gió thoảng:
“Da trắng.”
Tóc dài, da trắng, tính cách hoạt bát.
Cô đều phù hợp hết!
Trong lòng cô sắp nhảy dựng lên vì vui sướng. Xem ra… bản thân vẫn còn rất có hy vọng!
Cô lén lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho Thời Tuế:
“Tuế Tuế, anh ấy nói thích tóc dài, da trắng, tính cách hoạt bát!!”
Bên kia lập tức nhắn lại:
“AAAAA hoàn toàn trùng khớp!!! Mau hỏi luôn đi. Hỏi xem anh ấy có thích cậu không?”
Hỏi trực tiếp sao?
Liệu có… quá thẳng thắn không?
~~
Đôi lời của Editor: Ngọt c.h.ế.t tui roàiiiiiii