Khó trèo cao - Chương 42
Cập nhật lúc: 2025-05-20 16:47:58
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trong lồng n.g.ự.c thiếu niên là một mảnh ấm nóng như thiêu đốt, tựa như là nơi duy nhất có chút ấm áp giữa ngàn dặm gió lạnh đêm đông này.
Sự ấm áp ấy dần dần thấm vào tận đáy lòng Quan Tinh Hòa, cô hít hít mũi, càng thêm ỷ lại, vòng tay ôm lấy anh chặt hơn.
Cơ thể anh căng cứng như tảng đá.
Anh biết, vào khoảnh khắc này, lẽ ra nên đẩy cô ra. Thế nhưng cảm giác ẩm ướt nhè nhẹ ngấm vào nơi lồng n.g.ự.c kia, lại khiến lòng anh đau nhói.
Rõ ràng là đêm khuya tĩnh mịch, vậy mà anh lại có thể nghe rõ tiếng tim mình đập dồn dập vì phiền lòng, vì xót xa. Từng nhịp một, vang vọng hòa cùng tiếng nức nở nhẹ nhàng của cô gái trong vòng tay, truyền thẳng vào tai.
Anh biết, mình lẽ ra nên nói gì đó.
Nhưng cô đang dần lớn lên, và cũng bắt đầu có những nỗi lòng chẳng muốn thổ lộ cùng ai.
Anh chỉ có thể lặng lẽ, âm thầm ở bên cạnh làm bạn.
Không biết đã qua bao lâu, “Bang” một tiếng, đèn sáng trở lại.
Hành lang rực rỡ ánh sáng.
“Ai! Hai người kia đang làm gì đó?” Một tiếng kêu thất thanh vang lên từ xa.
Đầu ngón tay Quan Tinh Hòa khẽ run, cô lập tức buông tay ra.
Lại bị anh giữ chặt lấy vai, giọng trầm thấp: “Đừng quay đầu lại.”
Cuối hành lang, thầy giáo đang cầm một xấp bài kiểm tra, giọng nghiêm khắc vang lên: “Hai người kia, lại đây cho tôi.”
Anh lập tức nắm lấy cổ tay cô, kéo đi: “Chạy mau.”
Gió đêm lạnh buốt quét qua, nhưng hơi thở nóng rực của thiếu niên vẫn như phảng phất bên tai.
Hai người lao ra khỏi khu dạy học, sau lưng là tiếng thầy giáo tức giận đến phát điên: “Đứng lại đó cho tôi!”
Tay cô vẫn bị anh nắm chặt, nhưng cô chẳng buồn bận tâm, chỉ chăm chú chạy theo anh.
Xuyên qua sân thể dục vắng lặng, hàng cây sồi xanh đung đưa trong gió.
Lòng bàn tay anh nóng như thiêu đốt, khiến trái tim cô như đang lơ lửng giữa không trung, trong khoảnh khắc dường như đã quên hết mọi phiền muộn.
Tiếng ồn ào dần lùi xa, anh dừng lại.
Hạ Chước quay đầu nhìn lại.
Dưới ánh trăng, đôi mắt cô gái đọng lại một lớp sương nhàn nhạt, gương mặt vì vừa chạy quá nhanh mà ửng đỏ.
“Anh…, chúng ta chạy như vậy, có sao không?”
Trái tim trong lồng n.g.ự.c anh như va chạm cuồng loạn.
Cảm giác tim đập kịch liệt như thế, chỉ vì cô.
Anh khẽ nói: “Không sao.”
Cho dù có sao, cũng chẳng liên quan gì đến cô cả.
Cô gái khẽ vỗ vỗ ngực, “Vậy… Giờ chúng ta đi đâu?”
Quay về thì chắc chắn không thể.
“Vừa rồi… Thầy giáo kia có thể sẽ gây rắc rối cho anh không?”
Anh lắc đầu: “Sẽ không. Thầy ấy không nhìn rõ mặt anh đâu.”
Lúc đó anh đứng trong góc hành lang, chắc cùng lắm chỉ thấy được bóng người mờ mờ.
Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng thở ra: “Vậy thì tốt rồi.”
Sân thể dục vào ban đêm yên tĩnh đến mức lạ thường, đến cả tiếng gió cũng có thể nghe rõ mồn một.
“Chúng ta ra khỏi trường đi.”
Quan Tinh Hòa kinh ngạc nhìn anh: “Ra khỏi trường? Bằng cách nào?”
Đang trong giờ tự học buổi tối, bảo vệ chắc chắn sẽ không cho ra.
Hạ Chước chỉ về phía một góc xa: “Từ chỗ kia.”
Quan Tinh Hòa sửng sốt: “Trèo tường á?”
Cô chưa từng nghĩ rằng, Hạ Chước một học sinh ngoan điển hình lại sẽ làm ra chuyện như thế này.
Nhưng mà, thật kích thích quá đi.
Má cô vừa mới dịu bớt đi lớp đỏ ửng, vì quá phấn khích mà lập tức lại ửng hồng trở lại.
Ánh nước trong mắt còn chưa tan, đôi mắt lại càng sáng rực hơn.
Tim Hạ Chước khẽ lệch một nhịp.
Làm liều một lần thôi, cũng đâu có sao.
Anh trầm giọng nói: “Em dẫm lên vai anh, trèo qua trước đi.”
“Được.”
Thiếu niên ngồi xổm xuống, vai anh rộng và vững chãi, khiến người khác có cảm giác rất an toàn.
Quan Tinh Hòa hơi khựng lại, đột nhiên cảm thấy hơi áy náy khi phải dẫm lên người anh.
“Hay là… Em cởi giày nhé?”
Giọng anh nặng nề: “Không cần, bước lên đi.”
“Anh cẩn thận đó.”
Cô không dám dùng sức, nhẹ nhàng bước lên vai anh.
Bức tường không cao, Quan Tinh Hòa rất nhanh đã trèo qua được.
Cô cúi đầu gọi khẽ từ bên ngoài: “Anh ơi, em qua rồi.”
Hạ Chước nhẹ nhàng bật người, đôi tay rắn chắc bám lấy mép tường, hơi dùng sức một chút.
“Bốp!” một tiếng gọn gàng vang lên, anh nhanh chóng vượt qua.
Quan Tinh Hòa chớp mắt: “Anh thuần thục thế… Không phải thường xuyên trèo ra đó chứ?”
Góc tường trường học mọc vài bụi mai khô, gió nhẹ thổi qua mang theo chút hương thoang thoảng.
Khóe môi thiếu niên khẽ cong lên, trong ánh trăng, khuôn mặt thường ngày sắc lạnh lại hiếm khi hiện lên vài phần vẻ trẻ con: “Có phải thấy vui hơn chút rồi không?”
Quan Tinh Hòa ngẩn ra.
Thì ra, anh trèo tường, là để mình thấy vui?
Anh luôn điềm tĩnh và trưởng thành trước tuổi, đây là lần đầu tiên cô thấy ở anh một khía cạnh ngây ngô như thế.
Dưới ánh trăng, ánh mắt anh khi nhìn cô ánh lên một tia sáng rõ ràng.
Tim Quan Tinh Hòa đập thình thịch.
Cô cụp mắt xuống, che giấu cảm xúc bằng giọng nhỏ nhẹ: “Giờ chúng ta đi đâu?”
“Em ăn gì chưa?”
Cô khẽ chớp mắt, mới nhận ra mình từ nãy đến giờ vẫn chưa ăn tối, cứ thế mà chạy ra đây.
Cô lắc đầu: “Chưa ăn.”
Hạ Chước khẽ nhíu mày, “Đi thôi, anh dẫn em đi ăn.”
Đối diện trường học là một con phố ăn vặt, anh dẫn cô đi sâu vào bên trong, tới một quán nhỏ ở cuối đường.
Quán không lớn, nhưng rất sạch sẽ và ngăn nắp. Có lẽ vì ở ngay đối diện trường, đây là quán ăn sạch nhất mà cô từng thấy ở khu này.
Hạ Chước nói: “Em gọi món trước đi, anh đi vệ sinh chút.”
Đây là một quán món xào nhỏ, nằm trong khu phố học sinh như thế này nhưng giá cả cũng không hề rẻ.
Khi Quan Tinh Hòa gọi món xong thì Hạ Chước vừa vặn quay lại.
Chủ quán bưng đồ ăn lên rất nhanh.
Món cuối cùng được đưa lên là “gà hầm nấm”.
Nam Cung Tư Uyển
Hạ Chước nhìn món đó, khẽ sững lại.
“Lần trước mang nấm từ trấn Song Thủy về, không hiểu sao, để hai hôm đã hỏng cả rồi.”
Quan Tinh Hòa chống tay lên cằm: “Cũng không biết ở đây làm có ngon không.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-42.html.]
Trong lòng anh dâng lên một niềm xúc động lặng lẽ.
Trên thế gian này, e là chỉ có một mình cô còn nhớ rõ anh thích ăn món gì.
Trong tiệm không có nhiều người, ánh đèn trong suốt hắt xuống.
Đôi mắt cô gái như chứa đầy sao trời, sáng rực khiến cả cõi lòng Hạ Chước bỗng chốc rung động.
Anh từng nghĩ, rung động của con tim rồi cũng sẽ bị thời gian cuốn trôi đi trong vội vã.
Thế nhưng vào khoảnh khắc này, dưới ánh đèn mờ ảo, anh bỗng không thể không thừa nhận: có vài tình cảm giấu kín, chẳng những không nhạt đi theo năm tháng, mà còn trở nên sâu sắc và âm thầm hơn bao giờ hết.
Anh bỗng bất lực nhận ra, có lẽ cả đời này, anh cũng chẳng thể từ bỏ cô được nữa rồi.
Trong lòng chàng trai, cảm xúc ngọt ngào xen lẫn xót xa. Có một khoảnh khắc, anh thậm chí đã nghĩ: nếu có thể cứ lặng lẽ như vậy, giữ cô mãi trong tim, cũng đã là kết cục tốt nhất rồi.
Nghĩ đến cô, nhìn thấy cô, ở bên cô, làm chỗ dựa khi cô buồn.
Có lẽ, đây chính là cái kết đẹp nhất của đoạn tình cảm chua xót này.
Ngoài trời đêm lành lạnh, tiếng chuông từ trường học vang vọng từ xa là hết tiết tự học đầu tiên buổi tối.
Hai người ăn xong cơm, lặng lẽ bước đi dưới hàng cây rợp bóng.
Quan Tinh Hòa đột nhiên nói: “Thật xin lỗi.”
“Hử?”
Quan Tinh Hòa mím môi: “Em làm anh phải trốn học.”
Hạ Chước điềm nhiên nói: “Không sao đâu, học hành vốn cũng rất mệt, anh cũng muốn nghỉ ngơi một chút.”
Quan Tinh Hòa không tin.
Anh là người lúc nào cũng căng thẳng học hành, đến mức gần như không ngủ, luôn là cô kéo anh ra ngoài chơi, thì anh mới miễn cưỡng chịu nghỉ ngơi một chút.
Cô rũ vai xuống, do dự nói: “Vậy anh mau quay lại đi.”
Cô… thật sự rất nhớ anh. Nhưng nghĩ đến cái giá của việc trốn học, cô lại không nỡ làm mất thời gian của anh.
Đèn bên đường lờ mờ, ánh sáng hắt lên gương mặt thiếu niên, đôi mắt đen sâu như chứa cả khoảng trời đêm.
Anh cúi đầu nhìn cô, giọng nói nhẹ nhàng đến cực điểm: “Đã ra ngoài rồi thì đợi tan tiết tự học buổi tối rồi về cũng được.”
Anh cũng rất nhớ cô, muốn ở bên cô thêm một chút nữa.
Cô khẽ cong khóe mắt, “Thật sự không sao chứ?”
Giọng chàng trai trầm thấp: “Không sao mà.”
“Vậy chúng ta đi dạo đi.”
Anh cứ thế lặng lẽ đi bên cạnh cô, khiến cô cảm thấy vô cùng an tâm và ấm áp.
Những phiền muộn tích tụ trong lòng, như thể khi ở bên anh liền chẳng thể nào chất chứa nổi nữa.
Hai người sóng vai đi qua mấy con phố, gió đêm lướt qua làm khuôn mặt cô gái hơi lạnh.
Cô xoa xoa mặt, nói: “Chúng ta đi vào trong kia một chút đi.”
Đó là một con đường đi bộ sáng đèn rực rỡ, buổi tối thường có rất nhiều sạp hàng nhỏ bày bán đủ thứ.
Ngay đầu đường có một cửa hàng thú cưng, mấy con mèo con đủ màu sắc ngồi trong tủ kính, đôi mắt tròn xoe tò mò ngắm nhìn người qua lại.
“Dễ thương quá à.” Quan Tinh Hòa chạm đầu ngón tay lên tủ kính chỗ con mèo nhỏ.
Cô quay đầu lại, ánh đèn lung linh đầu phố phản chiếu trong đôi mắt cô, “Anh, mau lại đây xem con này nè!”
Hạ Chước hơi ngồi xuống, “Đáng yêu thật đấy, em thích lắm sao?”
“Ừm.” Đôi mắt cô long lanh như sao, “Mềm mềm như thiên sứ nhỏ ấy, ai mà không thích chứ?”
Hạ Chước lặng lẽ nhìn cô, khóe mắt cô tràn đầy niềm vui, như thể từ trước đến giờ đều là như vậy, ánh mắt luôn chứa chan thiện ý với cả thế giới, vĩnh viễn sáng ngời và thuần khiết.
Ánh mắt sắc lạnh của anh cũng dịu lại trong khoảnh khắc đó.
Phải rồi, thiên sứ dịu dàng mềm mại như thế, ai mà không yêu cho được?
Chủ tiệm đi ra: “Có muốn vào xem thử không?”
“Dạ có ạ.”
Chủ tiệm là một cô gái trẻ khoảng hai mươi tuổi, rất thân thiện. Cô ấy nói: “Đây là mèo búp bê mới về, mới hai tháng tuổi thôi.”
“Có thể ôm một chút không ạ?”
“Mèo con cơ thể yếu lắm,” chủ tiệm hơi ngập ngừng, “Nếu… thật sự muốn ôm thì để chị đưa em một đôi găng tay.”
Con mèo con mềm như cục bông, bé xíu đến nỗi một bàn tay là có thể nâng lên. Quan Tinh Hòa cảm thấy trái tim mình như tan chảy.
“Dễ thương quá đi mất…”
Suốt cả tối không biết cô đã lặp lại bao nhiêu lần hai chữ “dễ thương”.
Hạ Chước không kìm được mà khẽ nhếch môi cười.
“Con mèo này được nhiều người để ý lắm đó,” chủ tiệm nói, “Hôm nay có mấy vị khách đến đều thích nó.”
“Có vẻ nó cũng rất thích em. Thật ra nuôi thú cưng, cũng rất cần cái gọi là ‘duyên phận’ nữa.”
Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng đặt chú mèo con trở lại kệ kính, ánh mắt có chút ảm đạm: “Em sẽ suy nghĩ thêm.”
Chủ tiệm gật đầu: “Được thôi. Nếu không thì để chị thêm WeChat của em, có gì còn liên lạc.”
Quan Tinh Hòa quả thật rất thích chú mèo con ấy, cô bịn rịn nhìn vào tủ kính, rồi lưỡng lự lấy điện thoại ra: “Vậy… được ạ.”
Phố xá bên ngoài ồn ào náo nhiệt, nhưng sau khi rời khỏi cửa hàng thú cưng, Quan Tinh Hòa lại trở nên im lặng hẳn.
Hạ Chước dịu dàng hỏi: “Sao thế? Không phải em rất thích sao?”
“Em chỉ là sợ…” Ánh đèn lấp lánh chiếu vào mắt cô, giọng nói mang chút cô đơn, “Trước đây ông ngoại cũng có nuôi một con mèo. Em thường xuyên chạy sang nhà ông, nó không thân thiện lắm, mỗi lần em đều phải giành lấy mới ôm được nó. Nhưng có một ngày, nó lại chủ động đến cọ chân em, nằm gọn trong lòng em, mặc cho em vuốt ve. Em vui lắm, cứ tưởng nó cuối cùng cũng muốn chơi với em.”
“Nhưng sáng hôm sau, nó đã đi mất.” Cô cúi mắt xuống.
Cho nên cô thà rằng chưa từng có được, còn hơn đột nhiên không kịp đề phòng mà phải chia xa.
Con người là như vậy, càng hiểu chuyện, lại càng cô đơn.
Dưới ánh trăng, đôi mắt thiếu niên khẽ cụp xuống, lặng lẽ nghe cô kể chuyện. Đường nét sắc lạnh trên khuôn mặt anh lúc này cũng trở nên dịu dàng vô cùng.
Anh hỏi: “Nó trông thế nào?”
“Lông màu trắng, trên đầu có một chút vằn, mắt màu xanh nhạt.”
Dù đã nhiều năm trôi qua, Quan Tinh Hòa vẫn nhớ rõ hình dáng của nó.
Giọng thiếu niên trầm ấm vang lên trong đêm lạnh, mang theo chút ấm áp: “Ở một thế giới khác, nó chắc chắn sẽ sống rất tốt.”
Quan Tinh Hòa khẽ thở dài: “Ừm.”
Ánh đèn nhạt nhòa phủ lên con phố một lớp màn mỏng mờ ảo.
Trời đã về khuya.
Quan Tinh Hòa nói: “Em phải về nhà rồi.”
“Em chờ một chút.”
Hạ Chước xoay người rời đi.
Lúc quay lại, trong tay anh cầm theo một chiếc khăn quàng cổ và một túi nilon.
“Cầm lấy uống đi.”
Đó là một ly trà sữa hương vị cô thích nhất.
Hơi ấm từ đầu ngón tay truyền đến tận đáy lòng. Cô nhẹ nhàng hút một ngụm.
Hạ Chước khẽ khàn giọng: “Anh thấy em hơi lạnh nên tiện tay mua chút gì đó.”
Chiếc khăn quàng mua từ quán ven đường, rất rẻ tiền. Thậm chí anh còn thấy mình không nên đưa nó ra.
Nhưng cô gái nhỏ ôm ly trà sữa trong tay, đôi mắt sáng lấp lánh đầy dịu dàng.
“Vậy anh…” cô nhẹ giọng nói, “Có thể… quàng giúp em không?”