Khó trèo cao - Chương 36
Cập nhật lúc: 2025-05-19 04:05:05
Lượt xem: 97
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đêm hè, bên đường, ánh sáng lấp lánh xuyên qua tán lá chương thụ rơi xuống như những mảnh ký ức vụn vỡ.
Cơn gió mùa hạ cũng chậm , như lắng câu trả lời của .
Quan Tinh Hòa cảm nhận nhịp tim đập dồn dập trong lồng ngực, cô cố gắng điều chỉnh thở cho dịu xuống.
Anh im lặng hai giây, bất chợt trầm giọng hỏi:
“Ai?”
Cô cảm giác như một cú đ.ấ.m rơi lớp bông – đau, chỉ là trống rỗng.
chính cô cũng rõ đang đến ai, điều đó đủ để hiểu rằng… trong lòng , cô từng là quan trọng.
Khoảnh khắc , thế giới của cô dường như sáng rõ thêm một chút.
Thế nhưng, câu hỏi cần hỏi vẫn hỏi.
Ánh mắt cô còn nét ngại ngùng, mà mang theo một chút bình thản, một chút hợp tình hợp lý:
“Là em… và cô gái trong hiệu sách khi nãy. Anh thấy ai xinh hơn?”
Hạ Chước khẽ nhíu mày:
“Sao em so với cô ?”
“Em chỉ cảm thấy… cô hình như cũng khá xinh .”
Giọng Quan Tinh Hòa chậm rãi, chút thăm dò.
“Hơn nữa, hai … vẻ thiết?”
Giọng bình thản:
“Không .”
“Không .”
Tựa như mỗi một chữ đều nặng nề, khó .
Ánh mắt dừng nơi cô, chậm rãi, dần mang theo chút ấm áp:
“Em .”
Khóe môi Quan Tinh Hòa khẽ cong lên, nhưng giọng cố vẻ thờ ơ:
“Ừ.”
Thiếu niên vốn tính cách lạnh lùng, nay hiếm khi thốt một lời khen thẳng thắn đến thế, khiến cô chút thêm.
Cô chớp mắt :
“Vậy… em ở ?”
Gương mặt thiếu niên với nét lạnh lùng và nghiêm nghị đặc trưng, khi cau mày càng toát lên vẻ xa cách khó gần.
“Anh bây giờ… thật sự nhớ rõ cô trông như thế nào.”
Quan Tinh Hòa kinh ngạc kêu lên:
“Sao thể chứ?”
Cô gái bảo hai trong lớp còn giúp đỡ nhiều mà.
đôi mắt đen trầm của Hạ Chước mang theo sự nghiêm túc dễ nghi ngờ.
Khoảnh khắc đó, cô chút tin tưởng.
Lẽ nào cô gái … đang dối?
Tâm trạng bỗng nhẹ bẫng một chút, cô mím môi, khẽ:
“Vậy cũng quên em trông thế nào đấy.”
Hạ Chước khẽ thở dài.
“Sẽ .”
Anh cúi đầu cô, ánh mắt dịu dàng mà chính bản cũng nhận .
Có những như thể sớm khắc sâu m.á.u thịt, trốn cũng , quên cũng xong.
Mỗi nghĩ đến, là cả một mớ cảm xúc hỗn loạn giữa đau đớn và dịu dàng, nhưng vẫn cam lòng gánh lấy.
Cô gái nhỏ như câu trả lời đơn giản cho hài lòng, đôi mắt cong cong như ánh trăng.
“Một lời định.”
Anh gật đầu, như còn cách nào khác:
“Ừ.”
Cả đời , thể quên .
“Vậy là .”
Cô khẽ nghiêng đến gần thêm một chút, lắng nhịp tim mãnh liệt vang lên trong lồng n.g.ự.c .
Phía họ, hai cái bóng sóng bước bên , kéo dài lâu mặt đất mùa hè.
Mùa hè lặng lẽ trôi qua trong tiếng ve râm ran, mùa thu đến nhẹ như thở, chẳng ai .
Quan Tinh Hòa chặn ngay cửa thang bộ.
Nếu chọn con đường để , cô chắc chắn sẽ chọn lối .
Cô hít sâu một , cố giữ bình tĩnh:
“Có chuyện gì ?”
Thẩm Triều tựa tường, dáng vẻ nửa đùa nửa thật:
“Tuần lớp buổi biểu diễn, đến xem ?”
“Tuần bận, cảm ơn, cần .”
Quan Tinh Hòa lách qua , định rời , nhưng chặn nữa.
“Vậy cuối tuần , nhạc ?”
“Không cần.” Cô nghiêm mặt, trả lời dứt khoát. “Thật sự cảm ơn, nhưng sẽ thích .”
Từ nhỏ đến lớn, Quan Tinh Hòa thiếu theo đuổi, nhưng hiếm ai dai dẳng và mặt dày như Thẩm Triều.
Cô cúi , luồn qua cánh tay đang chắn ngang, bước nhanh về phía .
Thẩm Triều vẫn buông tha, lải nhải dứt:
“Hình như chúng cùng đường, là chung luôn?”
Vừa khỏi cổng trường, Quan Tinh Hòa thấy Thời Tuế đang đợi bên cạnh.
Ngày mai nghỉ, hai hẹn tối nay xem phim nên gọi chú Vương tới đón.
Thời Tuế bước gần, ánh mắt quét từ đầu đến chân Thẩm Triều.
Thẩm Triều nở nụ tươi rói, khí chất tỏa nắng, đúng kiểu thiếu niên sáng sủa.
“Là bạn của Tinh Tinh đúng ? là bạn cùng lớp cô .”
“À ~” Thời Tuế kéo dài giọng, “Hiểu , hiểu .”
Cô , kéo tay Quan Tinh Hòa:
“ bọn , bye nhé.”
“Các định ?” Thẩm Triều nhướng mày, “ cùng ?”
Quan Tinh Hòa nghĩ ngợi, đáp gọn:
“Không .”
Mặt xị xuống ngay:
“Ờ… thật vô tình.”
Thời Tuế thấy cũng khá thú vị. So với kiểu theo đuổi dai như đỉa, Thẩm Triều phần đáng yêu, cũng sáng sủa, sạch sẽ. Cô còn định thêm vài câu, thì Quan Tinh Hòa kéo mất.
“Đừng đầu .” Giọng Quan Tinh Hòa thấp xuống.
“Cậu tin , bây giờ mà đầu, sẽ lập tức đuổi theo.”
Thời Tuế chớp mắt:
“Tớ thấy tệ mà. Nói chuyện vui vẻ, hoạt bát, trai. Cậu định suy nghĩ thử ?”
Ở trường nhiều bạn học yêu sớm, mà cũng chỉ là nắm tay , bài tập chung thôi. Thời Tuế từng thấy chuyện đó gì to tát nghiêm trọng cả.
Cô cúi mắt bạn từ nhỏ lớn lên cùng .
Gió thu se lạnh thổi qua, ánh hoàng hôn dịu dàng phủ xuống gương mặt trắng mịn của Quan Tinh Hòa, nhuộm lên một lớp đỏ nhàn nhạt. Đôi mắt trong như nước mùa thu ánh lên trong chiều tà, đến mức khiến nỡ rời mắt.
Một cô gái xinh như thế , là giấc mơ của bao trong những năm tháng thanh xuân.
Không yêu sớm, chẳng … quá uổng ?
dường như cô chẳng hứng thú với ai. Những bạn khác giới xung quanh cũng chỉ là đám bạn lớn lên cùng từ bé.
Quan Tinh Hòa giữ vẻ nghiêm túc:
“Tớ thấy nhiều quá. Mỗi đến gần tớ là y như thể đang thổi kèn xô-na bên tai.”
“Phụt.” Thời Tuế nhịn bật tiếng.
“Tớ thấy nhiều thì , chứ im lặng cả ngày thì chán chết.”
“Không .” Quan Tinh Hòa nghiêng đầu, mắt khẽ cong:
“Dù tớ cũng nhiều , trầm lặng một chút cũng .”
Thời Tuế khựng một bước, lập tức bắt nhịp ngay với chữ “ ” xuất hiện:
“Người ? Là ai? Là ai thế? Ai cơ ai cơ?”
Như thể một chiếc “kèn xô-na” khác xuất hiện, Quan Tinh Hòa còn kịp đáp, Thời Tuế bắt đầu thổi loạn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-36.html.]
“Cậu thích ai đúng ? Để tớ đoán thử nào!”
“Không lẽ là Từ Ngô? Chắc , là lắm lời thật. Hay là học trưởng Hướng Viễn? Hình như cũng chẳng nhiều lắm.”
“Là Hướng Viễn đúng khôngggg? Trời ơi, cuối cùng cũng thành đôi !”
Cô rạng rỡ như thể chứng kiến một cặp đôi “CP” yêu thích thành sự thật.
“Không .” Quan Tinh Hòa dứt khoát phủ nhận.
Nụ của Thời Tuế khựng .
“Không ? Vậy là ai?”
Quan Tinh Hòa khẽ siết chặt vạt áo.
Một cô gái 16 tuổi, đầu tiên thích một , trong lòng vụng về đến mức chỉ cần nghĩ đến cái tên cũng thấy tim đập rộn ràng, hoảng loạn yên.
Thời Tuế là bạn nhất của cô.
Cảm xúc ngốc nghếch , giấu mãi trong lòng, cuối cùng vẫn tìm một để kể .
Cô ghé sát tai bạn, thì thầm cái tên .
Đôi mắt Thời Tuế lập tức mở to kinh ngạc, mãi mới lắp bắp:
“Cậu… đùa đấy chứ?”
Quan Tinh Hòa lắc đầu.
Thời Tuế vỗ n.g.ự.c một cái, trấn tĩnh như dọa một phen.
nghĩ kỹ , việc Tinh Tinh thích đó… hình như cũng chẳng gì lạ.
Học giỏi, trai, chút khí chất lạnh lùng như gió mùa đông, đừng là Tinh Tinh, e là nửa trường cũng ngầm cảm mến.
Chỉ là… nghĩ đến mấy chạm mặt với đó, Thời Tuế vẫn thấy đối phương lạnh như băng thật sự.
Cô cẩn trọng hỏi:
“Thế… nghĩ thích ?”
Quan Tinh Hòa cúi đầu, giọng thấp như đang với chính :
“Tớ nữa.”
“Anh đối với tớ , nhưng tớ luôn cảm giác… chắc chỉ là xem tớ như em gái.”
Thời Tuế nghĩ .
Cô nhớ rõ cảnh tượng hôm , thiếu niên một xông khu giảng đường giữa trận hỗn loạn, liều để kéo Quan Tinh Hòa ngoài an .
Nói chừng, đây chính là một mối tình song phương thầm lặng.
Rốt cuộc, ai thể đối mặt với một “tiểu tiên nữ” như Tinh Tinh mà động lòng chứ?
Thời Tuế cổ vũ:
“Tớ nghĩ là chỉ đang tự nghĩ thôi. Có khi… cũng thích đấy.”
Quan Tinh Hòa khẽ , nhưng nhanh chóng lắc đầu:
“Sao thể chứ.”
Cô nhớ những khoảnh khắc hai ở bên ấm áp, hòa hợp… nhưng rõ ràng, cách đối xử với cô giống như với một đứa em gái.
“Sao khả năng chứ!” Thời Tuế , “Cậu ơn tự tin lên chút ? Dù… dù là thật nữa, nếu chỉ xem như em gái, thì chúng cũng là gần nước hưởng trăng, một ngày nào đó, rung động thì ?”
Nghe Thời Tuế , Quan Tinh Hòa bỗng cảm thấy… cũng lý ghê.
“Vậy để thích tớ đây?”
“Thả thính! Thử phản ứng!”
Mấy lời thì hiểu, nhưng thực tế nên thế nào mơ hồ.
Quan Tinh Hòa ngây ngốc gật đầu như gà mổ thóc.
“Thôi, để tớ về nghĩ giúp vài chiêu.” Thời Tuế tự vỗ n.g.ự.c (vốn chẳng bao nhiêu thịt), “Cậu còn nhớ đống tiểu thuyết ngôn tình tớ chở cả xe ? Rất nhiều nam chính tính cách y chang , hiểu ?”
Quan Tinh Hòa bật , “Vậy cho tớ mượn vài cuốn .”
Thời Tuế vốn quý như bảo mấy cuốn sách đó, kỳ thi giữa kỳ mới chịu mang về , nhưng đáp ngay chần chừ:
“Được, xem phim xong đến nhà tớ lấy.”
Quan Tinh Hòa ban đầu còn định tìm đúng cuốn tên “Ca ca, nhẹ một chút”, nhưng tìm một vòng cũng thấy, đành lấy đại vài cuốn do Thời Tuế đề cử về xem, quyết định tối nay “nghiên cứu kỹ lưỡng”.
Về đến nhà, tin nhắn của Thời Tuế lập tức gửi tới:
“Tớ nghĩ , là giả vờ bài khó, đến hỏi . Vừa học cơ hội tiếp xúc nhiều hơn!”
Trường trung học âm nhạc vốn quá đặt nặng văn hóa học thuật, từ khi lên cấp ba, Quan Tinh Hòa cũng ít khi nhờ Hạ Chước dạy kèm nữa.
nghĩ kỹ thì đúng là một chiêu thật!
Quan Tinh Hòa lập tức chọn đại hai bài toán khó tìm mạng, nhẹ nhàng gõ cửa phòng Hạ Chước.
“Anh ơi, em chuyện hỏi .”
Bên trong vang lên vài tiếng động nhỏ, giọng trầm thấp của thiếu niên vang lên qua cánh cửa, mang theo chút lười nhác khi nghỉ ngơi:
“Chờ chút.”
Cửa mở . Hơi thở sạch sẽ, lạnh mát, như bước từ tuyết đầu mùa.
Có vẻ như tắm xong, tóc còn ẩm, mái rũ xuống khiến những đường nét sắc sảo cũng dịu đôi phần.
“Có chuyện gì?”
“Em vài bài toán hỏi .”
Ngón tay Hạ Chước khẽ cuộn , gật đầu:
“Được. Vào .”
Anh đang yên tĩnh ôn bài ban đêm, đột nhiên phá vỡ, chẳng hề khó chịu.
Từ khi lên cấp ba, cô ít khi đến hỏi bài, điều đó từng khiến chút hụt hẫng, cảm giác dần trở nên còn quan trọng nữa.
Lúc cô hỏi bài, trái tim vốn lặng lẽ của như làn sóng nhỏ xao động.
Anh cúi đầu đề bài, chút ngạc nhiên:
“Đây là đề của trường ?”
Cô đưa tới là một quyển vở nhỏ, bên trong chỉ hai bài toán tay, đề thi chỉnh.
Quan Tinh Hòa khựng một nhịp.
Thật là do đề của trường quá đơn giản, hỏi thì vẻ… ngu ngốc, nên cô lên mạng tìm mấy bài mà hiểu nổi chép vở.
Không ngờ Hạ Chước ngay, nhưng cô thể thừa nhận?
Nam Cung Tư Uyển
Cô ngước mắt lên, vẻ mặt nghiêm túc:
“ , cô giáo gần đây đề khó hơn bình thường.”
Hạ Chước nhíu mày, cúi đầu suy nghĩ, càng xem càng thấy hoặc là đề quá hiếm gặp, hoặc là quên mất phần kiến thức nâng cao.
“Để tìm sách tham khảo lớp , em suy nghĩ gì thì ghi .”
Quan Tinh Hòa ngoan ngoãn gật đầu:
“Vâng.”
Cô lặng lẽ đầu .
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, bóng dáng thiếu niên như phủ lên một lớp ánh sáng dịu dàng.
Anh lưng về phía cô, cúi , giữa một đống sách giáo khoa đang lật tìm từng quyển một.
Rất nghiêm túc. Rất tập trung.
Quan Tinh Hòa xoay bút, cúi đầu giả vờ bài theo lời .
“Anh ơi, giấy nháp ở ?”
Giọng trầm ấm vang lên:
“Trong ngăn kéo, em tìm thử .”
Cô nhẹ nhàng mở ngăn kéo .
Bên trong, lặng lẽ một chiếc đĩa CD.
Trên đó dòng chữ:
“To Tinh Tinh
Giáng Sinh vui vẻ. Hy vọng mỗi một mùa Giáng Sinh đều thể cùng em trải qua.
Yêu em nhé ~”
Quan Tinh Hòa sững .
Cô nhớ rõ… cũng một chiếc CD y hệt như .