Khó trèo cao - Chương 32
Cập nhật lúc: 2025-05-18 13:22:43
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không khí xung quanh như cũng ngưng lại trong một cái chớp mắt.
Nhân viên cửa hàng lúng túng cười khan hai tiếng,
“Ha… ha ha, xin lỗi nhé, tôi không rõ tình huống.”
Ánh mắt thiếu niên lạnh lẽo như giăng đầy mây đen, khiến người đối diện vô thức cúi đầu, giọng càng trở nên nhỏ nhẹ.
Hướng Viễn đỏ mặt vì ngượng, khẽ liếc sang phía Quan Tinh Hòa.
Nếu… nếu thật sự là như vậy, thì cũng tốt.
Nhưng cô gái ấy vội vàng xua tay, giải thích:
“Không phải, không phải đâu… anh ấy không phải bạn trai em.”
Hạ Chước đang siết chặt tay, nghe đến đó mới hơi buông lỏng ra một chút.
Nhân viên cửa hàng vội nói:
“À tôi hiểu rồi, là anh này chứ gì, xin lỗi vì lúc nãy nhận nhầm người.”
Trái tim Hạ Chước như bị ai đó đập mạnh một cú. Vừa mới buông lỏng ra được chút thì tay lại siết chặt.
Quan Tinh Hòa cứng đờ cả người, cô luống cuống xua tay, giọng nói không còn chắc chắn như lúc trước nữa, thậm chí có phần lắp bắp:
“Không phải… không phải đâu, anh ấy cũng không phải.”
Tim cô đập thình thịch, nhanh đến mức như sắp nhảy khỏi lồng ngực, còn căng thẳng hơn cả lúc nãy bị tiêm.
Ánh nắng tháng Năm rực rỡ đến chói mắt, cô lặng lẽ liếc nhìn Hạ Chước.
Giữa đám đông ồn ào, cậu thiếu niên ấy lại nổi bật lạ thường, dáng vẻ cao gầy, tuấn tú, trán lấm tấm mồ hôi, ánh mắt thì vẫn lạnh nhạt như cũ.
Anh không có chút phản ứng gì sao?
Vậy tại sao trái tim cô lại đập nhanh như thế?
Quan Tinh Hòa mím môi, trong lòng bỗng dưng có chút hụt hẫng không rõ lý do.
Nhưng cô không hề hay biết. Lúc này, Hạ Chước còn căng thẳng hơn cả cô.
Ve sầu vẫn râm ran trên tán cây. Sau khi chào tạm biệt Hướng Viễn, Quan Tinh Hòa xách hai ly trà sữa rời khỏi cửa hàng. Hạ Chước cứ lặng lẽ đi theo phía sau, cố giữ một khoảng cách an toàn.
Đột nhiên cô dừng lại.
“Cho anh này.”
Cô đưa ly trà Ô Long vừa nãy Hạ Chước chọn.
Hạ Chước mím môi, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhận lấy.
Gió đầu hè không gay gắt như nắng, chỉ mang theo chút ấm áp dễ chịu. Anh uống một ngụm trà Ô Long lạnh buốt, chẳng có vị ngọt nào. Lửa trong lòng anh mới dịu đi được đôi chút. Nhưng ánh mắt lại không kìm được mà nhìn về phía cô.
Cô gái ấy dáng vẻ nhỏ nhắn, mái tóc dài đen nhánh khẽ bay theo gió. Bóng lưng ấy hòa vào con phố yên tĩnh, đẹp đến mức giống như một bức tranh.
Nhưng kể từ lúc rời khỏi tiệm trà sữa, cô không nói với anh thêm câu nào.
Chỉ vì câu nói của nhân viên kia, cô giận rồi sao?
Chỉ một câu thôi, mà như khiến cả thế giới trong anh chao đảo. Đến tận bây giờ nhớ lại, tim anh vẫn không kìm được mà dâng lên một cảm xúc ngọt ngào xen lẫn lo lắng.
Nhưng nếu cô không thích, thậm chí thấy nó là mạo phạm thì sao?
Hạ Chước khẽ siết chặt tay, bước chân chậm dần.
Bóng cây trải dài dưới chân họ, cô gái dừng lại, xoay người nhìn anh:
“Sao anh đi chậm thế?”
Hạ Chước chỉ im lặng, tiếp tục bước theo sau.
Đường phố hơi se lạnh, chỉ còn tiếng ve sầu kêu vang rền rĩ.
Cô gái đột nhiên lên tiếng, giọng buồn buồn:
“Vài tháng nữa em sẽ chuyển sang học ở trường trung học trực thuộc.”
“Ừm.” Trái tim Hạ Chước như thắt lại.
Có vài đêm, sau khi bừng tỉnh từ những giấc mơ đẹp đẽ và mơ hồ, anh lại không kìm được mà mở bản đồ trên điện thoại, lặng lẽ đo khoảng cách giữa hai ngôi trường.
Anh cúi đầu, trầm mặc nhìn cô.
Cô gái trong chiếc váy liền màu xanh nước hồ, dáng người mảnh khảnh, đứng dưới tán cây xanh mát, đôi mắt trong trẻo như ánh nắng chiếu xuống.
Trong lòng Hạ Chước bỗng dâng lên một nỗi chua xót.
Thời gian chẳng hề nương tay, bọn họ rồi sẽ dần dần trưởng thành. Có lẽ đây chỉ là sự chia ly nhỏ nhất.
Chờ đến khi cô lớn, sẽ nhìn thấy bầu trời rộng hơn, cảnh đẹp hơn, trở nên độc lập và mạnh mẽ hơn. Có lẽ khi ấy, những cảm xúc gắn bó thân thiết với “anh trai” như hiện tại… cũng sẽ dần phai mờ.
Sau tháng 5, thời tiết ở Hải Thị đột nhiên trở nên oi bức.
Không khí trong lớp học cuối cấp trở nên cực kỳ căng thẳng, mọi người đều đang dốc toàn lực cho kỳ thi vào cấp 3.
Trừ Thời Tuế.
Cô nàng nằm bẹp trên bàn học:
“Không hiểu gì cả, không hiểu gì cả, tớ sắp phát điên rồi.”
Quan Tinh Hòa nhắc:
“Câu thứ hai dùng sai công thức rồi, mau sửa lại đi.”
Thời Tuế vò đầu:
“A a a, điên thật rồi!!”
Cô hậm hực vứt cuốn sách trong tay xuống, dứt khoát buông xuôi:
“Tớ không làm nữa! Cảm giác không còn kịp rồi!”
Quan Tinh Hòa nghiêm mặt:
“Mau sửa lại đi, còn một tháng nữa, vẫn còn kịp mà.”
Thời Tuế nằm im một lúc, rồi cũng bình tĩnh lại:
“Ừ, đúng rồi, vẫn còn thời gian. Nhớ năm ngoái Lâm học trưởng cũng ôn cấp tốc một tháng mà đậu vào trường cấp ba của chúng ta.”
Lâm học trưởng là đàn anh từng đến lớp họ tọa đàm mấy hôm trước, nghe nói trước kỳ thi chỉ ôn cấp tốc trong một tháng, mà còn tăng tới 200 điểm.
Thời Tuế bắt đầu tự khích lệ mình:
“Tớ nhất định phải bỏ tiểu thuyết và điện thoại!”
Cô móc điện thoại từ túi ra, ném cái “bụp” lên bàn:
“Cậu giữ giúp tớ. Ngày mai tớ sẽ sống như người già luôn. Còn nữa, đi với tớ một chuyến về nhà, gom hết đống tiểu thuyết của tớ mang đi giùm.”
Quan Tinh Hòa biết dạo này Thời Tuế nghiện tiểu thuyết, nhưng mãi đến khi theo cô ấy về nhà mới biết nghiện nặng thật rồi.
“Đống này là mấy quyển tớ đọc rồi, còn đây là mấy quyển chưa đọc. Cậu mang hết đi giùm tớ với, sợ để ở nhà kho, lỡ tay lại đọc tiếp mất!”
Quan Tinh Hòa nhìn chồng sách la liệt dưới đất, bìa truyện sặc sỡ bắt mắt, toàn là tiểu thuyết ngôn tình hot nhất dạo gần đây.
“Vậy để tớ gọi điện về nhà, bảo tài xế tới chở đống sách này đi.”
Chỉ vài phút sau, chú Vương đã lái xe đến.
Quan Tinh Hòa kinh ngạc phát hiện trên xe còn có cả Hạ Chước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-32.html.]
Chú Vương giải thích:
“Lúc nãy chú vừa mới đi đón cậu Hạ, cậu ấy vừa thi xong kỳ thi Olympic Toán.”
Nam Cung Tư Uyển
Vì sách quá nhiều, Hạ Chước cũng xuống xe để giúp chuyển sách.
Quan Tinh Hòa cũng ôm một chồng nhỏ.
Cô đi theo phía sau Hạ Chước, lặng lẽ ngắm nhìn bóng dáng cao ráo và thẳng tắp của thiếu niên ấy.
Từ lần gặp trước, cô bắt đầu mơ hồ cảm thấy… hình như có điều gì đó đang thay đổi trong lòng mình.
Một cảm giác rất kỳ lạ, như thể trái tim bị trúng một loại ma thuật nào đó, chỉ cần nghĩ đến anh là trong lòng liền ngứa ngáy, khó tả.
Như thể đang muốn che giấu điều gì, Quan Tinh Hòa cụp mắt xuống, ánh nhìn dừng lại trên chồng sách mình đang cầm. Nhưng vô tình, ánh mắt cô lại bị một dòng chữ nhỏ trên bìa sách thu hút:
“Tiểu thuyết siêu hot, làm rung động hàng vạn thiếu nữ: Tên gốc ‘Ca ca, ngươi nhẹ một chút’.”
…“Nhẹ… nhẹ một chút”?
Cái tên gì thế này!?
Thời Tuế! Cuối cùng thì cậu đọc cái thể loại gì thế hả!?
Mặt Quan Tinh Hòa lập tức đỏ bừng, cô như làm chuyện mờ ám, vội vàng rút cuốn sách ra, định nhét nó xuống dưới cùng.
Nhưng lại đột ngột đụng phải lưng của thiếu niên trước mặt.
Hạ Chước quay đầu lại. Ánh nắng rực rỡ dường như đều tan ra quanh người anh.
Ánh mắt anh lướt xuống dưới chân cô, chỗ vết thương chưa lành, cô vẫn đi tập tễnh.
Hạ Chước nói:
“Quá nặng à? Đưa đây, để anh giúp.”
Quan Tinh Hòa vội vàng lùi một bước:
“Không… không cần đâu.”
Cô siết chặt chồng sách trong tay:
“Em có thể tự cầm được.”
Ánh mắt Hạ Chước chợt tối lại.
Giờ đến cả chuyện giúp đỡ, cô cũng không muốn nhận nữa sao?
Anh bỗng nhớ lại những lời mình từng nói trong bệnh viện hôm đó “giữ khoảng cách”. Trái tim liền thấy nhói lên một trận khó chịu mơ hồ.
Quan Tinh Hòa vội vàng chạy tới, đặt chồng sách vào góc cốp xe.
Dù trong xe đang bật điều hòa mát lạnh, nhưng tai cô vẫn đỏ lên như phát sốt. Trong đầu cứ không ngừng hiện lên hình ảnh của quyển tiểu thuyết vừa rồi, cái tên thật là quá kỳ cục!
Rốt cuộc là cái gì với cái gì chứ!?
Chắc… chắc là kiểu cách xưng hô giữa mấy cặp đôi thôi, nhất định không phải thật sự “anh trai” gì đâu!
Đúng rồi, chắc chắn là như vậy.
Cô hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thả lỏng cơ thể.
Không khí trong xe yên tĩnh đến mức cực điểm.
Hạ Chước cúi mắt xuống, lòng không khỏi phiền muộn.
Anh biết rõ mình đang bận tâm về điều gì.
Nhưng dù biết rõ, anh vẫn cố chấp nghĩ đến, khiến bản thân không thể không tự mắng mình.
“Bảo trì khoảng cách” không phải là do mình tự đặt ra sao?
Không gian rộng lớn trong xe, khoảng cách giữa hai người thật xa.
Hạ Chước lặng lẽ nghĩ, như thế mới là đúng nhất.
Bởi chỉ khi giữ khoảng cách thật xa như vậy, cô mới không nhìn thấy ánh mắt anh chứa đầy áp lực tình cảm, cũng sẽ không cảm nhận được những suy nghĩ tăm tối của anh.
Như thế, sẽ tốt hơn nhiều.
⸻
Giữa những ngày hè, tiếng ve kêu rộn ràng vang lên khác thường.
Hạ Chước cúi đầu nhìn vào cuốn sách luyện tập, nhưng tâm trí anh chẳng thể nào tập trung được.
Trong lớp, tiếng thầy giáo vang lên có phần kéo dài và nghiêm trọng hơn thường ngày.
Anh cố gắng tập trung, nặng nhọc ghi lại một trang đề cương.
Chợt anh nhìn thấy một dòng chữ được viết trên trang giấy trắng:
“Tinh Tinh”
Không biết từ lúc nào, dòng chữ này đã xuất hiện khiến lòng anh chùng xuống như muốn phá hủy cả bản thân mình.
Dù anh đã tự học trong tiết này từ lâu, nhưng giờ lại đột nhiên mất tập trung và có hành động ngu ngốc đến vậy.
Bất ngờ, bàn học rung lắc mạnh.
Anh nghĩ chỉ là va chạm nhẹ, liền cau mày không vui.
Nhưng rung lắc ngày càng dữ dội hơn.
Thầy giáo hoảng hốt hét to:
“Động đất rồi, mau ra ngoài chạy!”
Tòa nhà rung chuyển, mọi người nhanh chóng chạy ra hành lang, chen chúc di chuyển xuống tầng dưới.
Trên mái nhà, những tấm ngói rơi lác đác.
Hạ Chước hoảng loạn chạy theo dòng người xuống dưới.
Tòa nhà cấp 3 không cao, mọi người tụ tập ở khoảng sân trống bên ngoài.
Động đất vẫn chưa ngừng, ai nấy đều run rẩy lo lắng.
Hạ Chước bỗng đứng lặng.
Anh nghĩ đến Quan Tinh Hòa, chân cô vẫn chưa lành, đi rất chậm.
Anh chen ra khỏi đám đông, không muốn tiếp tục chạy cùng mọi người mà hướng về tòa nhà sơ trung hỏi một người quen:
“Em có thấy Quan Tinh Hòa không?”
Từ trong sân vườn một cô gái chạy ra, thở hổn hển nhưng nét mặt vẫn đầy hoảng loạn.
Cô chăm chú nhìn quanh rồi nói:
“Hình như không có đâu, mới thấy cô ấy đi với Thời Tuế ở phía sau cùng.”
Hạ Chước quay người, lao vào tòa nhà sơ trung.
Thời tiết tháng 5 nóng như thiêu đốt, không khí khô hanh đến khó thở.
Động đất mạnh như muốn xé toạc cả bầu trời.
Mọi người hoảng loạn chạy về phía sân tập thể dục.
Thiếu niên này lại không theo đám đông, liều mạng lao lên phía trên tầng.
Những cảm xúc rối ren, những tình cảm bí mật, trong mùa hè rực nắng này đều bị phơi bày không thể che giấu.
Anh chạy ngang qua đám đông, ánh nắng gay gắt thiêu đốt từng phần cơ thể.
Anh loạng choạng, suýt trượt chân nhưng lại đứng dậy ngay.
Ánh nắng chói chang làm đôi mắt anh đau nhức, trái tim đập thình thịch như sắp nổ tung trong lồng ngực.
Cuộc sống khó khăn đã rèn luyện anh thành người không dễ bị khuất phục, luôn bình tĩnh đối mặt với mọi chuyện.
Nhưng anh rất sợ, toàn bộ sự sợ hãi đều dành cho cô bé đó.
Anh sợ cô biết được những tình cảm thấp kém của mình, nên trốn tránh, không dám lại gần.
Nhưng anh càng sợ cô gặp chuyện, càng sợ sẽ không còn được gặp lại cô nữa.
Ở bên khu giảng đường, một cây lớn bất ngờ đổ ầm xuống, xa xa vang lên tiếng kêu hoảng sợ.
Cách một hành lang dài, anh đứng ở cuối nhìn thấy hình bóng người mình luôn nhớ đến: Quan Tinh Hòa.