Khó trèo cao - Chương 31
Cập nhật lúc: 2025-05-18 10:19:39
Lượt xem: 23
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bệnh viện tràn ngập mùi thuốc sát trùng nhạt nhẽo.
Thứ Bảy, người đến khám sức khỏe đông nghịt. Quan Tinh Hòa cầm tờ phiếu khám, gần như bị cuốn vào dòng người tấp nập.
Vì phải xét nghiệm m.á.u nên cô không được ăn sáng, gương mặt vốn đã trắng nay lại càng tái nhợt hơn.
Sau khi đo chiều cao và cân nặng, bác sĩ ngẩng lên nhìn cô.
“Đi một mình à?”
“Vâng.”
“Vậy lát nữa ra ngoài lấy m.á.u trước nhé.”
Quan Tinh Hòa vốn định để phần lấy máu, điều khiến cô sợ nhất, làm cuối. Nghe vậy, tay cô khẽ run lên.
Người đến khám quá đông, bác sĩ cũng tỏ ra mất kiên nhẫn. Bà nhét tờ phiếu khám vào tay Quan Tinh Hòa, xua tay đuổi:
“Mau ra ngoài rút m.á.u đi, rẽ trái. Nhanh lên, hôm nay đông lắm.”
Tháng Năm oi ả, Quan Tinh Hòa đứng trước cửa phòng khám mà cảm thấy lạnh từ lòng bàn chân lan dần lên người.
Từ nhỏ, hễ nhìn thấy kim tiêm là cô đã mềm nhũn cả chân, đầu óc choáng váng.
Trước đây, mỗi lần trường tổ chức khám sức khỏe, cô đều rúc chặt trong vòng tay Thời Tuế, thậm chí không dám mở mắt.
Y tá lấy m.á.u làm rất nhanh, loáng một cái đã chỉ còn vài người phía trước.
Quan Tinh Hòa siết c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay đến trắng bệch, cúi thấp đầu, chỉ dám nhìn mũi chân.
Người phía sau khẽ đẩy cô hai cái:
“Em gái, tới lượt em rồi.”
Cả người Quan Tinh Hòa khẽ run, cứng đờ bước lên phía trước.
“Tay phải.” Y tá thản nhiên, không buồn ngẩng đầu.
Quan Tinh Hòa kéo tay áo lên.
Dù đã vào tháng Năm, trời nóng oi bức, nhưng bên trong bệnh viện có điều hòa, cánh tay trắng muốt của cô gái khẽ run lên vì lạnh.
Y tá ngẩng lên liếc nhìn:
“Lớn vậy rồi còn sợ kim tiêm à?”
Môi Quan Tinh Hòa mím chặt đến trắng bệch, không dám trả lời.
Cũng chính vì quá sợ, cô càng cảm nhận rõ cái lạnh buốt từ cổ tay truyền tới, khiến tim đập càng lúc càng loạn.
“Thả lỏng đi, thế này không rút được đâu.” Giọng y tá lạnh lùng.
Quan Tinh Hòa liếc nhìn hàng người còn dài phía sau, biết nếu cứ tiếp tục thế này thì chỉ làm chậm tiến độ thêm.
Cô hít sâu hai hơi, cố gắng buông lỏng cơ thể vốn đang căng như dây đàn.
Nắng bên ngoài chiếu xuyên qua cửa sổ, cùng lúc đó, một luồng khí mát lành như thể ùa vào trong không khí.
Rất đỗi quen thuộc, khiến người ta yên tâm.
Quan Tinh Hòa bất chợt ngẩng đầu.
Ánh nắng rực rỡ phía sau khiến mái tóc đen của thiếu niên bên cạnh cũng phủ lên sắc ấm.
Anh đứng đó, dáng người cao gầy, lặng lẽ bên cạnh cô.
Đôi mắt ngày thường vốn lạnh lùng, lúc này lại khẽ cụp xuống, như đang dịu đi trong ánh nắng tháng Năm gay gắt.
“Đừng sợ.”
Hơi thở dồn dập của Quan Tinh Hòa bỗng như chậm lại trong khoảnh khắc ấy.
Cô nghiêng đầu, như đang tìm một chỗ dựa, khẽ tựa vào lòng thiếu niên.
Trái tim Hạ Chước khẽ run lên.
Một cái chạm gần gũi đến vậy, anh biết, không thể là chuyện bình thường.
Ngón tay anh cứng đờ, lơ lửng trong không trung, cố nhủ với bản thân rằng lúc này nên đẩy cô ra.
Nhưng cô gái nhỏ bé ấy, đang tựa vào lòng anh, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi.
Trái tim anh như không còn kiểm soát nổi, dẫn dắt ngón tay dần hạ xuống, chạm gần hơn… gần hơn một chút.
Tay anh run lên rõ rệt, nhưng cuối cùng vẫn chậm rãi mà vững vàng siết nhẹ lấy cô.
Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt tay lên vai Quan Tinh Hòa, như đang khẽ khàng che chở cho cô giữa thế giới hỗn độn này.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như chậm lại.
Nhiệt độ từ người anh ấm đến lạ thường. Trong căn phòng lạnh ngắt vì điều hòa, hơi ấm ấy như ngọn lửa duy nhất, làm nhịp tim đang gấp gáp, lo lắng của Quan Tinh Hòa dần dịu xuống.
Không biết bao lâu sau, cô mới nghe thấy giọng anh trầm khàn và nhẹ tênh.
“Ổn rồi.”
Cô rút nhẹ người khỏi anh, hơi lùi lại, nhớ đến phản ứng mất kiểm soát của bản thân khi nãy thì lập tức thấy xấu hổ, đỏ mặt.
“Sao anh lại tới đây?”
Cô vẫn còn đang dùng bông gòn đè lên chỗ kim tiêm, sắc mặt vẫn còn tái.
Hạ Chước mím môi:
“Hôm nay tan học sớm… nên anh đến.”
Tim trong lồng n.g.ự.c anh vẫn chưa hoàn toàn ổn định. Anh hơi cúi người, khẽ cầm lấy tờ phiếu khám từ tay cô.
“Mục tiếp theo là gì?”
Quan Tinh Hòa khi nãy căng thẳng đến mức chẳng nghe nổi y tá nói gì.
Cô quay sang, hơi lo lắng:
“Anh có nghe y tá nói gì không?”
Ánh mắt Hạ Chước lướt nhẹ qua vai cô, đầu ngón tay vẫn còn hơi run:
“Không.”
Không ai rõ mục tiếp theo là gì, chỉ có thể theo tấm bản đồ nhỏ bên cạnh thang máy mà lần mò tìm khu khám gần nhất.
Tới lượt siêu âm bụng, cô phải tháo toàn bộ vật dụng kim loại đang đeo.
Quan Tinh Hòa tháo vòng tay, đưa qua cho anh:
“Cầm giúp em một lát.”
Hạ Chước sững người nhìn sợi dây đỏ mảnh đang nằm trong lòng bàn tay mình.
Đó là một chiếc vòng tay đơn giản, hơi xù ở mép, chỉ có một hạt châu bạc nhỏ xâu ở giữa.
Cô không đeo thứ gì xa hoa hay lấp lánh.
Có những người chẳng cần tô vẽ bề ngoài. Bởi vì bên trong họ đã đủ đầy, nên họ chẳng bao giờ để tâm đến những điều phù phiếm.
Siêu âm xong, Quan Tinh Hòa bước ra, đã thấy Hạ Chước đứng chờ cách đó không xa.
Dáng người anh cao gầy, giữa đám đông hỗn tạp vẫn nổi bật rõ ràng chỉ liếc mắt một cái là nhận ra ngay.
“Anh ơi~” Cô vẫy tay về phía anh, giọng nhỏ nhẹ.
Anh bước lại gần, đưa lại cho cô chiếc vòng tay, kèm theo một túi nilon nhỏ.
Ngón tay truyền đến chút hơi ấm, cô cúi mắt nhìn xuống bên trong là một ly sữa đậu nành vẫn còn nóng và một chiếc hamburger trứng gà.
Anh xoắn nhẹ các ngón tay, nhỏ giọng:
“Anh mua dưới lầu. Chắc em vẫn chưa ăn gì, đúng không?”
“Cảm ơn anh.”
Đôi mắt Quan Tinh Hòa cong cong, cô cúi đầu cắn một miếng bánh hamburger trứng gà. Đây là lần thứ hai cô ăn món này lần trước cũng là ăn cùng anh.
Anh vẫn còn nhớ cô thích món này sao?
Từ đầu ngón tay lan ra một cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng chảy xuống tận đáy lòng.
Bỗng nhiên, Quan Tinh Hòa cảm thấy chỉ cần ở nơi nào có anh, thì ở nơi đó, cô sẽ luôn được bảo vệ, mãi mãi không cần phải sợ hãi.
Tim cô đập thình thịch, loạn cả lên. Cảm giác ấy rất lạ, nhưng cũng thật tự nhiên như thể cô luôn không kìm được mà muốn tiến lại gần anh thêm chút nữa.
Cô mím môi, giơ chiếc bánh lên một chút, giọng nhỏ xíu:
“Anh có muốn ăn không?”
Mùi thơm trứng gà lan đến đầu mũi, cả người Hạ Chước khựng lại.
Chiếc hamburger tròn trịa, chỉ bị cô cắn một miếng nhỏ, giờ lại đang được đưa tới, chỉ cách mặt anh chưa đến một tấc.
Yết hầu anh khẽ động, gần như nghiến răng nghĩ:
Cô có biết không… hành động đó thân mật đến mức nào?
Dù cho có là anh em ruột, thì cũng không nên như vậy.
Cái ôm vừa nãy, anh còn có thể tự lừa mình là để che chở, bảo vệ cô.
Nhưng còn chuyện này thì… là gì đây?
Anh khẽ rũ mắt, lặng lẽ nhìn vào đôi mắt trong veo của cô gái nhỏ ấy, bất giác lại nhớ đến sinh nhật cô. Khi ấy, cô cũng như bây giờ, đưa tay lên đút cho anh một miếng bánh sơn tra.
Nhưng lúc đó anh vẫn còn ngây ngô, vẫn cho rằng những cảm xúc rung động đó là thứ tình cảm trong sáng, đơn thuần là tình thân.
Bây giờ, mọi thứ đang như từng sợi tơ tằm dần dần bóc tách, để lộ ra bản chất thật sự của nó khiến anh vừa sợ hãi, vừa tự ghét chính mình.
Anh không có lý do nào để tiếp tục cho phép bản thân trượt sâu như thế.
Cả bệnh viện ồn ào, náo nhiệt, bỗng chốc như chìm vào yên lặng.
Đôi mắt đen của anh tối xuống, trầm thấp nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-31.html.]
“Không cần.”
Tay cô khựng lại, rồi nhẹ nhàng hạ xuống. Cô cúi đầu cắn thêm một miếng nhỏ, tiếng nói như lẫn vào cổ họng:
“Ừm…”
Anh cắn răng hạ quyết tâm:
“Về sau, đừng như vậy nữa.”
Cô hơi ngơ ngác:
“Như thế nào cơ?”
Cổ họng anh khô khốc, từng chữ như được ép ra:
“Giữ khoảng cách.”
Đừng làm những hành động thân mật như vậy nữa.
Trái tim cô bỗng chùng xuống. Dù không rõ vì sao lại buồn, nhưng cảm giác hụt hẫng ấy cứ thế lan ra.
“Em… em đâu có như vậy với ai khác đâu mà.”
Bước chân anh khựng lại.
Ngoài cửa sổ, ánh nắng gay gắt của mùa hè rọi xuống rực rỡ. Hàng mi của cô run nhẹ:
“Dù là với anh cũng không được sao?”
Bức tường anh gắng gượng dựng lên trong lòng, như sụp đổ chỉ trong một khoảnh khắc.
Sự mềm lòng như một cơn sóng ập tới, rối bời cả lý trí. Anh không sao ngăn được, trong lòng chỉ dâng lên một cảm giác xót xa, chua chát vô cùng.
Dưới ánh đèn dây tóc vàng nhạt, đôi mắt cô như chất chứa cả bầu trời đầy sao, ngập tràn tin tưởng, và cả sự ỷ lại vô điều kiện nơi anh.
Cô… thật sự xem anh là anh trai.
Nhưng bản thân anh lại nảy sinh những suy nghĩ xấu xa, bẩn thỉu với cô, điều đó khiến anh thấy tội lỗi đến mức chẳng thể tha thứ cho chính mình.
Hạ Chước cố đè nén cảm xúc đang trào dâng trong lòng, bàn tay siết chặt đến mức trắng bệch, giọng khàn khàn như nén nhịn:
“Không được.”
Trái tim cô như hụt hẫng rơi xuống, khẽ cắn môi, chỉ khe khẽ “Ừm” một tiếng.
Lên tới lầu, đám đông vốn ồn ào dường như cũng lặng xuống. Hơi lạnh của điều hòa vương vất khắp hành lang.
Đến khi kiểm tra sức khỏe xong và bước ra khỏi bệnh viện, nỗi nặng nề trong lòng Quan Tinh Hòa mới vơi đi được đôi chút.
Ánh mặt trời rực rỡ trải dài khắp con đường, đối diện bệnh viện là một dãy các cửa hàng mới khai trương. Nổi bật nhất là một tiệm trà sữa hot đang có hàng dài người xếp hàng.
Khi tâm trạng không tốt, uống chút đồ ngọt cũng là một cách an ủi.
Quan Tinh Hòa xoay người nói:
“Em muốn uống trà sữa.”
Hạ Chước gật đầu:
“Được.”
Hai người cùng nhau xếp hàng ở cuối hàng dài. Quan Tinh Hòa lấy điện thoại ra, tìm kiếm thông tin về tiệm trà sữa đó.
Quả nhiên, trên mạng có rất nhiều đồ uống “ẩn” không có trên menu, vô cùng mới lạ.
Hương trà dịu nhẹ lan trong không khí, khiến tâm trạng của cô cũng tốt lên dần.
Cô biết, Hạ Chước vốn là người ngoài lạnh trong nóng. Những lời vừa nãy anh nói, có lẽ chỉ vì cảm thấy dù là anh em thì giữa nam nữ cũng nên giữ khoảng cách một chút.
Anh cũng là đang nghĩ cho cô.
Tâm tư con gái đến nhanh mà đi cũng nhanh. Chỉ trong thoáng chốc, cô đã tự mình quyết định tha thứ cho anh.
Cô chớp mắt, quay sang hỏi nhỏ:
“Anh muốn uống gì?”
Dưới chân thiếu niên đổ đầy nắng, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh nhạt, chẳng để lộ chút cảm xúc nào.
Anh lắc đầu:
“Anh không uống.”
Cô tròn mắt ngạc nhiên:
“Chúng ta xếp hàng lâu như vậy rồi, không uống một chút chẳng phải uổng phí sao!”
Thiếu niên mím môi, ánh mắt lướt qua menu rực rỡ phía xa, một lúc lâu sau mới thốt ra:
“Vậy… uống Ô long lạnh đi.”
Khác gì không gọi đâu cơ chứ!
Nhưng Quan Tinh Hòa cũng chẳng ép được anh.
Cô liếc nhìn hàng dài phía trước, đành bất lực thở dài:
“Thôi được rồi.”
Bỗng điện thoại rung lên hai cái. Cô cúi xuống nhìn là tin nhắn WeChat từ Hướng Viễn.
“Em đang ở Tri Vũ đúng không?”
Quan Tinh Hòa hơi bất ngờ, vội nhắn lại:
“Ừ, sao anh biết?”
“Anh ở ngay phía trước em. Bây giờ ngẩng đầu lên thử xem.”
Cô kiễng chân lên quả nhiên, ở đầu hàng dài phía trước, một thiếu niên tươi sáng đang vẫy tay chào, khuôn mặt rạng rỡ như ánh nắng.
Ánh mắt Hạ Chước lập tức trở nên lạnh đi, đồng tử khẽ co lại.
Quan Tinh Hòa nói:
“Đó là học trưởng của em. Anh ấy học cấp ba ở trường phụ thuộc, em từng gặp qua ở cổng trường.”
Cái người từng khiến anh phiền muộn suốt mấy ngày sao Hạ Chước có thể quên được?
Đến tận bây giờ, đầu mũi anh dường như vẫn vương vấn cái mùi hương hoa bách hợp ngọt ngấy trên người cậu ta, cái mùi khiến anh không chịu nổi.
Ánh mắt Hạ Chước gắt gao nhìn chằm chằm về phía thiếu niên kia.
Cậu ta chẳng thèm ngẩng lên nhìn, chỉ mải cúi đầu lướt điện thoại.
Hạ Chước quay sang nhìn Quan Tinh Hòa lúc này cũng đang chăm chú đọc tin nhắn, ánh mắt lấp lánh, miệng khẽ cong lên đầy vui vẻ.
Hàm răng anh cắn chặt đến mức tê buốt.
Giữa ánh nắng chói chang, cô ngẩng đầu lên, nụ cười tươi tắn ngập tràn.
“Anh ấy bảo sẽ giúp tụi mình mua luôn. Giờ anh ấy sắp tới lượt rồi.”
Hạ Chước siết chặt quai hàm, vẻ mặt lạnh tanh, chẳng nói gì.
Tiếng ve kêu bên đường ồn ào đến nhức đầu.
Quan Tinh Hòa kéo nhẹ tay áo anh:
“Anh ấy bảo đã gọi xong rồi, mình ra quầy lấy nhé.”
Chỉ là một đoạn đường ngắn, vậy mà Hạ Chước lại cảm thấy như đi qua một vực sâu không đáy.
Anh đi theo sau cô, trong tiệm người đông nghịt, thân hình cô nhỏ nhắn len lỏi qua từng kẽ hở, chỉ chừa lại anh đứng lặng ở cửa ra vào giữa đám đông ồn ào.
Trong sự hỗn loạn của tiếng ve và tiếng người, Hạ Chước lại nghe rõ mồn một giọng nói của nhân viên cửa hàng đầy vẻ ngưỡng mộ:
“Bạn trai em cưng quá ha, trời nắng vậy mà chịu khó xếp hàng mua trà sữa cho em.”
Ngón tay Hạ Chước siết chặt đến run rẩy, sắc mặt trắng bệch.
Cảm giác buồn bực trong lòng như một con sóng lớn trào lên, không gì ngăn nổi.
Nam Cung Tư Uyển
Anh lập tức chen vào trong tiệm.
Nhân viên cửa hàng đang vừa vặn đưa trà sữa cho Quan Tinh Hòa.
Ngay lúc đó, thiếu niên lạnh lùng xuất hiện trong tầm mắt, vẻ mặt anh như được bao phủ bởi sương tuyết giữa đêm đông băng giá và sắc lạnh đến đáng sợ.
Nhân viên quầy giật mình, suýt nữa cắn phải lưỡi mình.
“Trời đất? Chuyện gì thế này?”
“Chẳng lẽ… anh này mới là bạn trai thật sao?”