Khó trèo cao - Chương 29
Cập nhật lúc: 2025-05-17 14:21:56
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mùa xuân về, ngay cả gió cũng mang theo hương vị xao động.
Trong xe yên ắng đến lạ, Hạ Chước nghe rõ cả tiếng tim mình đập mạnh và hỗn loạn trong lồng ngực. Nhịp tim dồn dập đến mức như muốn khiến đầu óc anh choáng váng.
Anh quay đầu đi, không dám nhìn cô. Lòng bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi.
Quan Tinh Hòa nhìn bóng lưng anh, khẽ cắn môi:
“Vậy… anh nói gì với cậu ấy?”
Đôi mắt cô lóe lên tia sáng mong chờ, phảng phất có chút hồi hộp không giấu được.
Hai vành tai thiếu niên đỏ lên một cách lặng lẽ.
Dường như đã quên sạch dáng vẻ bối rối ban nãy của mình, anh mạnh miệng nói:
“Anh bảo em sẽ không quay lại nữa.”
Cũng sẽ không thích cậu ta.
Quan Tinh Hòa mím môi, cố kìm nén ý cười nơi khóe miệng, nghiêng đầu hỏi:
“Anh đang giận à?”
Tim cô bất giác treo lên, không rõ tại sao, nhưng lại rất rất mong chờ câu trả lời từ anh.
Thiếu niên khẽ nuốt nước bọt, giọng cứng đờ:
“Không có.”
“Thật sao?”
Đôi mắt cô lóe lên tia tinh nghịch, sáng bừng mà linh động.
“Sao em lại thấy… anh đang giận thì phải?”
Hạ Chước quay đầu, ánh mắt sâu thẳm, nặng nề đến mức khiến Quan Tinh Hòa không cách nào hiểu được.
“Anh…”
Tim cô khẽ run, nhịp đập bỗng trở nên dồn dập, hơi thở cũng bất giác chậm lại.
Ngón tay anh run nhẹ, cuối cùng chỉ cúi mắt nói:
“Em còn nhỏ.”
“À.”
Cô quay đầu đi, giọng trầm xuống.
Cô cũng không rõ bản thân đang mong chờ điều gì, nhưng câu trả lời thẳng thừng, mang dáng dấp của một người anh ấy, lại như thể một cú đ.ấ.m rơi vào khoảng không chẳng có sức lực, nhưng vẫn khiến người ta hụt hẫng.
Quan Tinh Hòa nghiêng đầu sang chỗ khác, thì thầm:
“Anh thì lớn lắm sao? Cũng chỉ hơn em một tuổi thôi mà.”
Hạ Chước khẽ há miệng, nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã cắt ngang.
“Thôi, em ngủ đây. Tới bệnh viện rồi gọi em dậy.”
Trong xe lại chìm vào im lặng. Cả tiếng thở cũng trở nên rõ mồn một.
Nam Cung Tư Uyển
Hạ Chước cứ thế nhìn bóng lưng cô, không nói thêm lời nào.
~~
Mùa xuân ngắn ngủi. Đầu hạ ở Hải Thị đến tự lúc nào chẳng hay. Có những cảm xúc vừa ngây ngô vừa lặng lẽ, cũng âm thầm nảy mầm trong không khí ẩm nóng này.
Mấy ngày trước, Hạ Chước nhận được huy chương vàng Olympic Toán toàn thành phố. Tổng tiền thưởng là 3000 tệ.
Tuy rằng sinh nhật của Quan Tinh Hòa đã qua khá lâu, nhưng anh vẫn quyết định dùng số tiền ấy để mua một món quà cho cô.
Đối diện biệt thự nhà họ Quan là một trung tâm thương mại cao cấp, tổng cộng năm tầng. Vừa bước vào, mùi nước hoa dày đặc đã xộc thẳng vào mũi.
Mấy nhân viên bán hàng ở đây đều tinh tường, vừa thấy thiếu niên mặc đồng phục học sinh bước vào thì chỉ liếc mắt một cái rồi quay lại làm việc của mình.
Học sinh nghèo thì có thể mua nổi gì chứ?
Tờ tiền giấy 3000 tệ cũng có chút độ dày nhất định. Thiếu niên kẹp chặt trong tay, bám theo tay vịn thang cuốn mà đi lên tầng hai.
Tầng hai chuyên bán trang sức, đồ bạc, đồ đá quý nhỏ. Anh lấy ra ảnh sản phẩm đã lưu sẵn trong điện thoại, lặng lẽ đối chiếu rồi rốt cuộc cũng chọn được một cửa hàng để bước vào.
Đó là một tiệm trang sức hướng đến khách hàng nữ tuổi teen. Dòng sản phẩm nổi bật nhất của cửa tiệm là bộ sưu tập “Tinh Nguyệt” Ánh sao và mặt trăng.
Hạ Chước đã ngồi xem hàng giờ trên mạng, cuối cùng mới chọn được một chiếc lắc tay bạch kim đính đá thủy tinh trong bộ sưu tập “Tinh Nguyệt”.
Nhân viên bán hàng đưa mắt đánh giá anh từ trên xuống dưới, giọng nói lạnh nhạt:
“Chào cậu, cần tôi hỗ trợ gì không?”
Giọng anh trầm thấp:
“Cho hỏi chiếc này có hàng không?”
Cô nhân viên nghiêng đầu nhìn lướt qua, bĩu môi:
“Đều có.”
Đôi mắt đen của anh ánh lên một tia sáng:
“Vậy có thể cho tôi xem thử không?”
“Cậu chắc là muốn mua chứ?” Giọng nhân viên càng thêm khinh miệt, “Phải chắc mua mới cho xem.”
Anh siết chặt tay.
Dù không nói ra, anh vẫn nghe rõ sự coi thường trong lời nói của cô.
Năm nay anh mới mười sáu tuổi. Bị khinh thường, bị chèn ép, sống trong khốn khó, từ lâu đã rèn cho anh một lớp vỏ bọc lạnh lẽo.
Anh đã quen với sự trầm mặc và nhẫn nhịn.
Đôi mắt anh trống rỗng như tháng mười hai ở Hải Thị lạnh buốt và trắng xóa.
Nhân viên vừa định quay đi thì vô tình liếc thấy chiếc đồng hồ trên cổ tay anh.
Bước chân cô lập tức khựng lại, thái độ thay đổi 180 độ. Cô vội cúi đầu lễ phép:
“Tôi lấy ra ngay cho cậu.”
Ngón tay anh hơi run. Ánh mắt khẽ liếc nhìn chiếc đồng hồ đắt giá trên cổ tay, như đang suy nghĩ gì đó.
“Cậu xem thử, đây có phải mẫu cậu hỏi không?”
Cô ta cẩn thận mang găng tay trắng, đặt lên quầy chiếc lắc tay bạch kim đính vài viên đá thủy tinh nhỏ, lấp lánh như những vì sao lặng lẽ trên bầu trời đêm.
Anh khẽ gật đầu.
Cô nhân viên lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cúi người niềm nở, rồi lấy thêm một chiếc khác từ tủ kính:
“Nếu cậu định tặng bạn gái, tôi xin đề cử mẫu này.”
Găng tay trắng nâng lên một chiếc lắc tay khác sáng lóa đến lóa mắt. Kim cương nhỏ đính dày gần như phủ kín sợi dây mảnh, lấp lánh như cả bầu trời đầy sao, vừa rực rỡ vừa lộng lẫy.
“Đây là mẫu chủ đạo trong bộ ‘Tinh Nguyệt’, toàn bộ đều là đá kim cương, số lượng giới hạn. Cửa hàng chúng tôi chỉ được phân hai chiếc, hôm qua đã bán một, đây là chiếc cuối cùng.”
Anh nhẹ nhàng cúi mắt xuống.
Dưới ánh đèn rực rỡ của trung tâm thương mại, chiếc lắc tay ấy phát ra vẻ đẹp gần như hoàn mỹ đẹp đến không nói nên lời.
Đây mới là món quà xứng đáng dành cho cô.
Nhân viên nói tiếp:
“Chiếc cậu chọn ban đầu là 2.899 đồng, còn mẫu này là 38.999.”
Bàn tay anh vô thức thò vào túi nơi cất xấp tiền mặt anh đã dành dụm.
Là thành quả của biết bao ngày đêm khổ học, cố gắng không biết mệt mỏi.
Nhưng đối mặt với con số ấy, lại thấy sao mà mỏng manh đến thế.
Ngay cả một chiếc vòng tay thật sự xứng với cô, anh cũng không mua nổi.
Một vị chua xót dâng lên nghẹn ứ nơi cổ họng.
Cô nhân viên bán hàng quan sát sắc mặt anh, ánh mắt vô thức lại liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-29.html.]
Chiếc đó… chẳng lẽ là đồ giả?
Sắc mặt cô hơi biến đổi, nhưng một khi đã có khách thì sao có thể bỏ lỡ được, cô nhẹ giọng nói:
“Vậy… để tôi gói chiếc cậu chọn ban đầu nhé?”
Hạ Chước mím môi, khẽ gật đầu.
Rời khỏi cửa hàng chuyên doanh, xấp tiền ban đầu trong túi giờ chỉ còn một tờ mỏng manh.
Chiếc hộp đựng lắc tay nhỏ gọn nằm gọn trong lòng bàn tay anh.
Hạ Chước đi bộ về nhà.
Chạng vạng, gió đầu hè nhẹ thoảng qua. Khi anh về đến nơi, đèn phòng khách đã sáng rực.
Lâm Ánh đang cúi đầu quở trách con gái, vừa nghe thấy tiếng động thì ngẩng lên, giọng nói nhàn nhạt:
“Tiểu Hạ về rồi à.”
Bà liếc nhìn cổ chân bị thương của Quan Tinh Hòa, sắc mặt lạnh đi:
“Về sau đừng có chạy loạn khắp nơi nữa, nhìn đi, chân ra nông nỗi này rồi.”
“Mẹ, con đã nói với mẹ bao nhiêu lần rồi, chuyện này không liên quan đến anh ấy, là con tự mình muốn đi.”
Quan Tinh Hòa hờn dỗi trong lòng, không kìm được mà bật lại.
Chân cô bị thương lâu như vậy, hôm nay Lâm Ánh mới lần đầu về nhà, vậy mà không hề hỏi han một lời, chỉ lạnh lùng trách mắng.
Lâm Ánh cũng nhận ra mình hơi quá lời, dừng lại rồi dịu giọng hơn một chút:
“Thôi được rồi, không nói nữa. Hai đứa đi lên thay quần áo đi, tối nay có khách đến.”
Ánh mắt Quan Tinh Hòa thoáng ảm đạm.
Thì ra là vì có khách nên mới về nhà.
Cô khập khiễng xoay người đi lên lầu.
Trong không khí thoảng qua một làn hơi lạnh.
Hạ Chước nhẹ nhàng đưa tay đỡ lấy cổ tay cô:
“Đi cẩn thận một chút.”
Quan Tinh Hòa bước chậm lại. Cô ngoái đầu, nhìn thiếu niên đi phía sau mình.
Ánh đèn dịu mờ hắt xuống, khiến gương mặt góc cạnh sắc nét của anh cũng dường như trở nên dịu dàng, ấm áp hơn.
Từ sau khi trở về từ Song Thủy trấn, dường như đã có điều gì đó đang âm thầm thay đổi.
Anh vẫn đối xử tốt với cô như trước, nhưng… lại giống như có gì đó không còn giống như trước nữa.
Nhưng rốt cuộc là khác ở chỗ nào, cô cũng không thể nói rõ.
Cô hơi thấy sợ, nhưng càng nhiều hơn là chờ mong.
Hành lang yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua. Lòng bàn tay anh nóng bỏng, hoàn toàn trái ngược với hơi thở lạnh băng đang bao quanh người.
Quan Tinh Hòa cảm thấy má mình bắt đầu nóng lên. Sự tiếp xúc gần gũi như vậy khiến tim cô cũng đập loạn không ngừng.
Cô cụp mắt, không nói gì, nhưng thân mình lại hơi nghiêng về phía anh một chút.
“Chân đau…”
Ngón tay của Hạ Chước khẽ cứng lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, anh chỉ có thể nhìn thấy hàng mi dài của cô gái nhỏ, nhẹ nhàng buông xuống, tựa như đậu lại trong lòng anh.
Từng chút từng chút một, như cánh chuồn chuồn lướt qua mặt nước, nhẹ nhàng mà ngứa ngáy, khiến trái tim anh cũng không khỏi xao động.
Hầu kết anh khẽ chuyển động hai lần, giọng khàn khàn:
“Có cần gọi bác sĩ không?”
“Không cần.” Quan Tinh Hòa chớp mắt, “Anh đỡ em lên lầu là được rồi.”
Anh rất nghe lời.
Theo lời cô nói, bàn tay nhẹ siết lại một chút, đỡ cô bước lên.
Chỉ là một đoạn cầu thang ngắn ngủi, nhưng mùi hương thanh thanh trên người cô gái cứ thế len lỏi vào lòng, khuấy động sự xao xác vốn đã không yên trong anh thành từng đợt hỗn loạn.
Mãi đến khi cánh cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, anh sờ túi, mới giật mình nhận ra mình đã quên đưa lắc tay cho cô.
~
Quan Tinh Hòa không ngờ rằng, người đến nhà làm khách tối nay lại là gia đình Chu Ninh Nguyên.
Thật ra lúc cô còn nhỏ, hai nhà từng có quan hệ làm ăn, nên lúc đó rất thân thiết. Về sau không biết vì sao lại dần xa cách.
Mẹ Chu bảo dưỡng rất tốt, hơn bốn mươi nhưng nhìn chỉ như ngoài hai mươi. Bà thân thiết bước tới nắm tay Quan Tinh Hòa:
“Tinh Tinh à, lâu rồi không gặp, càng ngày càng xinh đẹp nha.”
Quan Tinh Hòa mỉm cười, lễ phép đáp:
“Cháu chào dì Chu, chào chú Chu ạ.”
Ánh mắt cô vô thức lướt qua, dừng lại ở thiếu niên đứng phía sau họ.
Lúc nhỏ họ từng là bạn chơi cùng, nhưng đã lâu không gặp, nên giữa hai người ít nhiều có chút xa lạ.
Cô khẽ mím môi, cười nhẹ một cái.
Chu Ninh Nguyên học ở trường Nhất Trung của thành phố, lớn hơn cô một tuổi.
Anh mặc vest chỉnh tề, dáng vẻ sáng sủa lịch thiệp, khi cười lại càng ôn hòa, dịu dàng:
“Tinh Tinh, lâu rồi không gặp.”
Ánh mắt lướt về phía Hạ Chước:
“Chào cậu.”
Cậu từng nghe cha mẹ nói, nhà họ Quan nhận nuôi một thiếu niên gần bằng tuổi cậu.
Mẹ Chu cười rạng rỡ:
“Hai đứa lâu rồi không gặp. Nhớ không? Hồi nhỏ chúng ta còn định gả hai đứa cho nhau đấy.”
Bàn tay Hạ Chước bỗng siết chặt, quai hàm cũng căng lên.
Đôi mắt sắc lạnh gắt gao nhìn về phía hai người đang đứng cạnh nhau.
Thiếu niên tuấn tú, thiếu nữ xinh đẹp, hai người đứng cạnh nhau thật sự quá mức xứng đôi.
Trong lòng anh không khỏi trào lên một cảm giác chua chát.
Bên cạnh, Quan Thành Vũ cười xòa:
“Chỉ là lời nói đùa hồi nhỏ thôi, bây giờ bọn trẻ đều lớn rồi, chúng ta không nên nhắc lại chuyện khiến tụi nó ngại như vậy.”
Mẹ Chu nhẹ nhàng vỗ lên tay Quan Tinh Hòa.
Đôi mắt cô gái nhỏ dịu dàng, trong vắt như nước mùa thu. Khi cô cười, hai lúm đồng tiền hiện ra, thật sự ngọt ngào đến tận đáy lòng người nhìn.
Bà càng nhìn càng yêu mến, liền lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong túi xách:
“Đây, quà gặp mặt.”
Quan Tinh Hòa có chút bối rối, không biết nên nhận hay không.
Lâm Ánh gật đầu với cô.
“Cảm ơn dì ạ.” Cô nhẹ nhàng đón lấy.
“Mở ra xem thử xem, có thích không?”
Quan Tinh Hòa khẽ co ngón tay lại.
Hộp nhung được mở ra, bên trong là một chiếc lắc tay tinh xảo, điểm xuyết kim cương lấp lánh như cả ngân hà thu nhỏ.
“Vừa nhìn thấy chiếc lắc này, dì đã nghĩ là rất hợp với con. Nhân viên bán hàng nói là phiên bản giới hạn đấy.”
Hạ Chước đứng yên lặng trong một góc phòng.
Ánh đèn pha lê chiếu rọi khắp phòng, phản chiếu những tia sáng rực rỡ như sao sa.
Chỉ có nơi anh đứng, vẫn là một mảnh tối tăm, tĩnh lặng.
Ánh mắt anh, trong khoảnh khắc, vụt tắt như ngọn lửa bị gió lùa qua.