Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khó trèo cao - Chương 28

Cập nhật lúc: 2025-05-17 11:45:44
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày hôm sau, Quan Tinh Hòa tỉnh dậy khi trời đã về khuya. Trên bàn vẫn còn bày đồ ăn, bên dưới đè một tờ giấy.

 

“Anh ra ngoài một chút, chắc tầm chạng vạng sẽ về. Hạ Chước”

 

Cô không biết mấy món này là từ đâu mang tới, nhưng xem ra được mua từ ngoài, hương vị cũng không tệ.

 

Ăn uống xong, cô đang dọn dẹp chén đũa thì chợt thấy có người đứng ngoài cửa.

 

Là cậu thiếu niên hôm qua.

 

Bầu trời bên ngoài xám xịt, làn da cậu ta hơi ngăm, người lại gầy gò, lặng lẽ đứng nép ở cạnh cửa, trông không được rõ lắm.

 

Quan Tinh Hòa không biết nên bắt chuyện với cậu thế nào, liền tìm tờ giấy và viết mấy chữ:

 

“Sao vậy?”

 

Cô đưa bút cho cậu, thiếu niên do dự một lúc mới nhận lấy.

 

“Cảm ơn chị… chữ em xấu lắm.”

 

Nét chữ xiêu vẹo, không đẹp, cũng giống như cậu gầy gò và có phần vụng về.

 

Quan Tinh Hòa khẽ lắc đầu, cầm bút viết:

 

“Không sao đâu, chị thấy khá đẹp mà. Em tên là gì?”

 

Cậu thiếu niên đáp:

 

“Chu Liệu Viễn.”

 

Ngập ngừng một chút, cậu lại viết tiếp:

 

“Chị gái em là học sinh của thầy Hạ, ngày mai tụi em muốn mời chị với anh Hạ Chước đến nhà ăn cơm.”

 

Thì ra là vậy. Quan Tinh Hòa khẽ mỉm cười. Nụ cười của cô gái có làn da trắng mịn, đôi má lún nhẹ vào hai lúm đồng tiền khiến Chu Liệu Viễn sững người. Đây là vẻ đẹp mà cậu chưa từng gặp.

 

Mặt cậu lập tức đỏ bừng.

 

Nhưng khi cúi đầu nhìn dòng chữ của cô gái viết trên giấy, tay cậu khựng lại.

 

“Cảm ơn em, nhưng ngày mai bọn chị phải đi rồi.”

 

Một lúc sau, cậu mới hồi phục phản ứng, vội vàng viết:

 

“Vậy… chị đợi em một chút!”

 

Cậu thiếu niên quay người bỏ chạy, nhanh như một cơn gió, khiến không khí phía sau cũng như bị xáo động theo.

 

Chẳng bao lâu sau, cậu quay lại, tay cầm một túi nilon đưa cho cô.

 

“Tặng cho chị!”

 

Một mùi m.á.u tươi nồng nặc xộc lên. Đó là một túi thịt gà đã được làm sẵn, còn dính máu.

 

Cậu lại viết:

 

“Nhà em vừa g.i.ế.c gà xong. Đợi chút nữa em sẽ lên núi hái ít nấm. Anh Hạ Chước thích nhất là món gà rừng hầm nấm.”

 

Cậu thiếu niên có làn da ngăm đen, nhưng đôi mắt lại sáng lạ thường.

 

Quan Tinh Hòa thấy trong n.g.ự.c bỗng khô khốc.

 

Cô không biết anh trai mình thích ăn món gì. Trong ký ức của cô, dường như anh chưa bao giờ chọn món, không biểu lộ thích hay ghét bất cứ điều gì.

 

Thì ra… anh thích món này…

 

Vậy nếu tối nay anh ăn được món mình thích, liệu tâm trạng có thể khá hơn một chút không?

 

Hai người vẫn đang trao đổi từng dòng chữ bằng giấy, thì bên ngoài vang lên một tiếng động.

 

Một nữ sinh ló đầu vào, mỉm cười lễ phép với Quan Tinh Hòa, rồi cúi đầu ra hiệu tay với thiếu niên.

 

Cậu hơi cụp mắt xuống, quay lại nhìn cô xin lỗi, viết:

 

“Xin lỗi, em còn phải đi đưa đồ. Ngày mai chị đi lúc nào? Em có thể dậy sớm lên núi hái nấm mang đến.”

 

Quan Tinh Hòa nhớ lại vẻ mặt cô đơn trầm mặc của Hạ Chước tối qua, trong lòng thấy trĩu nặng.

 

Cô suy nghĩ một lúc, rồi viết:

 

“Không cần đâu. Em nói cho chị biết chỗ, chị tự đi hái được.”

 

Trên mặt cậu lộ ra chút nghi ngờ, nhưng đôi mắt trong veo như nước mùa xuân của cô gái trước mặt lại nhìn thẳng vào cậu, không chớp.

 

Tai cậu đỏ bừng như bị đốt cháy, tay run run viết:

 

“Ở phía tây, trên núi. Chị cẩn thận một chút nhé.”

 

 

Hạ Chước một mình đến viếng mộ cha. Không phải dịp Thanh Minh nên rất ít người tới nghĩa trang.

 

Anh ngồi bên mộ cha, trong đầu nghĩ rất nhiều chuyện, rất nhiều điều.

 

Khi xuống núi, mưa rả rích không dứt. Ánh mắt anh dừng lại trên những bông hoa nhỏ ven đường.

 

Tháng Tư, hoa nở rực rỡ đến lạ, lấm tấm đọng những giọt mưa, đẹp đến nao lòng.

 

Bất giác, anh lại nhớ đến cô gái khiến anh trằn trọc mất ngủ suốt bao đêm.

 

Tối qua, anh lại mơ về cô.

 

Trong mơ, không khí dịu dàng thoang thoảng hương thơm. Cô gái đứng dưới ánh trăng ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt sáng rực ấy như chứa cả bầu trời, không còn ai khác tồn tại, chỉ còn lại hình bóng anh phản chiếu trong đó.

 

Cô cười, hai má lún nhẹ vào hai lúm đồng tiền. Giọng nói ngọt ngào như tan chảy cả tâm can:

 

“Anh ơi, từ nay về sau, em chỉ tốt với một mình anh thôi.”

 

Hạ Chước biết bản thân mình âm trầm, nhưng trái tim nhỏ nhen và u tối ấy, trong mơ lại không thể ngăn nổi cơn run rẩy.

 

Anh tỉnh dậy từ trong giấc mơ.

 

Ngoài cửa sổ, ánh trăng treo lơ lửng nơi trời cao.

 

Cả người anh như có dòng m.á.u sôi trào trong lồng ngực, thiêu đốt đến mức khiến anh suýt đánh mất lý trí. Tối ấy, anh ngồi suốt cả một đêm.

 

~

 

Sáng sớm, anh dậy thật sớm, nấu cơm cho cô rồi một mình lặng lẽ khoác áo mưa lên núi. Anh nói là muốn ra ngoài cho đầu óc thư thả một chút, nhưng thật ra chỉ là muốn tránh đi sự ấm áp quá đỗi khiến người ta nghẹn ngào vẫn còn đọng lại trong căn nhà nhỏ.

 

Đến khi anh trở về, cơn mưa phùn lặng lẽ ban sáng đã hóa thành mưa lớn. Anh vừa mới dằn lòng yên ổn lại được chút tâm tư, vừa trông thấy ngôi nhà trống vắng đã lập tức cảm thấy bất an, thứ cảm giác này như bóng tối, len lỏi vào từng nhịp tim.

 

Gió đập ầm ầm vào cửa sổ, khiến căn phòng nhỏ như cũng run lên theo. Anh đứng trong phòng, tay run run bấm gọi cho cô.

 

“Thực xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi hiện đang bận…”

 

Tiếng tổng đài lặp đi lặp lại, lạnh lẽo mà xa cách. Bàn tay anh siết lại, rồi bước ra ngoài gõ cửa từng nhà trong trấn.

 

Trên trấn ai mà chẳng nhớ đến một cô gái xinh đẹp đến mức ấy? Nhưng từng người một đều lắc đầu, nói là không nhìn thấy.

 

Gió lạnh như những lưỡi d.a.o nhỏ, quất vào mặt, rát buốt. Nhưng anh không dám dừng lại. Càng lúc tim anh càng run rẩy.

 

Cuối cùng, có người nghĩ một lúc rồi nói:

 

“Hình như cô ấy đi lên núi phía tây rồi.”

 

 

Lúc cô lên núi, trời đã bắt đầu lất phất mưa. Cô không mang theo ô, chỉ cầm một chiếc túi nhỏ để hái nấm.

 

May mà nấm không khó tìm. Chẳng mấy chốc, cô đã hái được đầy một túi. Nhưng mưa trên núi lại mỗi lúc một lớn, xuyên qua từng tầng lá, đổ xuống người lạnh buốt.

 

Mái tóc ướt đẫm, nước mưa nhỏ từ trán xuống cằm, len lỏi vào cổ áo. Quan Tinh Hoà vừa bật đèn pin từ điện thoại, vừa dò dẫm lối xuống trong màn nước trắng xóa.

 

Rồi chân bị trượt, cả người ngã lăn xuống con dốc phủ đầy cỏ dại. Một cơn đau nhói như xé toạc cổ chân.

 

“A…”

 

Tiếng rên bị nuốt mất trong tiếng mưa. Cổ chân Quan Tinh Hoà như bị một vật gì đó kẹp chặt. Cố gắng chiếu đèn xuống, cô hoảng hốt nhìn thấy một cái bẫy thú gỉ sét đang ghì chặt cổ chân mình. Máu tươi hòa lẫn với nước mưa và bùn đất, rỉ ra thành từng vệt đỏ sẫm.

 

Quan Tinh Hoà co người lại dưới gốc cây, vừa đau vừa lạnh, cố gắng giữ tỉnh táo. Một tay cô giơ đèn pin, tay còn lại run rẩy cố gỡ cái bẫy ra, nhưng nó hoàn toàn xa lạ và đáng sợ.

 

Cô muốn gọi điện thoại, nhưng nhìn màn hình chỉ thấy dòng chữ lạnh lẽo: Không có tín hiệu.

 

Mưa rơi trắng xóa, đất trời mù mịt. Vết thương đau nhức khiến cô mỗi hơi thở đều như rướm máu. Cô chỉ có thể dựa lưng vào thân cây lạnh ngắt, cố cầm cự.

 

Giữa cơn gió mưa hỗn loạn, Quan Tinh Hoà nghe thấy một giọng nói run rẩy, như từ xa lắm vọng tới:

 

“Tinh Tinh…”

 

Âm cuối của giọng nói mang theo sự hoảng hốt và run rẩy đến nghẹn ngào.

 

Là anh… sao?

 

Nhưng… anh đâu có gọi cô là “Tinh Tinh” bao giờ?

 

Thế giới dường như mờ đi. Nhưng tiếng gọi ấy cứ dồn dập, gấp gáp. Đôi môi cô mấp máy, dùng chút ý thức cuối cùng cố mở mắt ra.

 

Ánh đèn mờ nhòe rọi qua màn mưa dày đặc. Một bóng người lao đến, nửa quỳ xuống trước mặt.

 

Đó là Hạ Chước. Cả người ướt đẫm, gương mặt lo lắng đến thất thần. Bàn tay anh đang run, nhưng vẫn cố nắm lấy bẫy sắt đang ghì c.h.ặ.t c.h.â.n cô.

 

“Anh ơi…” Quan Tinh Hoà gọi anh, giọng yếu ớt đến mức gần như không thành tiếng.

 

Hạ Chước ngẩng đầu lên. Trong khoảnh khắc ấy, đôi mắt đen sâu thẳm ấy bỗng bừng sáng, như xé tan màn mưa u ám quanh cô gái.

 

“Đừng ngủ, em đừng ngủ…”

 

Giọng anh khàn khàn, cố giữ bình tĩnh, nhưng đôi tay vẫn không ngừng run khi cởi chiếc bẫy khỏi chân cô. Máu trên tay anh hòa vào nước mưa, chẳng còn phân biệt được là đau vì ai.

 

Anh cởi áo mưa, nhẹ nhàng phủ lên người cô gái, cúi người che chắn cô khỏi cơn gió đang gào rú khắp núi rừng.

 

Mưa lớn bất chợt đổ xuống, trong chớp mắt đã làm áo sơ mi trên người thiếu niên ướt sũng.

 

Cô nhìn anh, khẽ cất lời:

“Anh mặc vào đi…”

 

Dù sao, người cô cũng đã bị ướt lạnh đến thấu xương rồi.

 

Giọng Hạ Chước trở nên trầm thấp, không còn lạnh nhạt như mọi khi:

“Đừng nói chuyện, cũng đừng ngủ.”

 

Quan Tinh Hòa nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.

 

Từng đợt nước mưa tạt vào không ngừng, nhưng ít nhất bây giờ nó không còn đập thẳng lên người cô nữa. Dù vậy, cơ thể cô vẫn lạnh đến run rẩy.

 

Hạ Chước cúi người, cõng cô lên lưng.

 

Nhiệt độ cơ thể anh nóng rực, giống như hơi ấm duy nhất còn sót lại giữa cơn mưa lạnh lẽo phủ khắp núi rừng. Sự ấm áp ấy thấm vào lòng cô, khiến trái tim đang giá lạnh cũng dần trở nên an ổn.

 

Thân thể cô bắt đầu ấm lên, nhưng đầu óc vẫn còn mơ màng, nặng trĩu.

 

Cô khẽ lẩm bẩm:

“Em buồn ngủ quá…”

 

“Đừng ngủ. Nói chuyện với anh đi.” Hạ Chước cắn răng, giọng khàn khàn.

 

Nước mưa không ngừng trút xuống, thấm qua lớp áo anh, tóc anh cũng đã ướt đẫm. Nước chảy qua mí mắt, khiến cả đôi mắt cũng sưng tấy.

 

Đường núi trơn trượt, anh không dám bước nhanh, chỉ có thể chậm rãi từng bước một, cõng cô đi xuống.

 

Giọng cô đã nhỏ như gió thoảng:

“Nói cái gì được đây…”

 

“Cái gì cũng được.” Anh nghiến răng nói.

 

Thanh âm trầm thấp của thiếu niên áp sát bên tai, truyền đến cô từng chút một, mang theo hơi ấm giữa đêm mưa.

 

Cô nhắm hờ mắt, chợt nhớ lại ánh mắt trống rỗng, đơn độc của anh đêm qua. Lòng như bị kim châm, nhói lên một cơn đau âm ỉ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-treo-cao/chuong-28.html.]

 

Cô nghiêng đầu, tựa nhẹ má lên vai anh, thì thầm:

“Anh ơi, anh đừng buồn nữa…”

 

Bước chân anh khựng lại, trái tim như bị một luồng sóng đánh vào đến choáng váng. Trong cơn mưa dồn dập, từng mạch m.á.u trong người anh lại như đang sôi lên.

 

Yết hầu anh giật nhẹ, giọng khàn khàn đáp:

“Ừ, không buồn…”

 

Chiếc áo mưa khoác trên người cô đã ướt đẫm, nước vẫn len lén nhỏ giọt xuống mắt cá chân bị thương. Cô đau đến khẽ rên, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ cười.

 

“Anh ơi, anh còn có em mà…”

 

Dù mất đi người thân…

Dù thế giới có đổi thay…

Anh vẫn còn em ở đây.

 

Cô tình nguyện là người ở bên cạnh anh, thay cha anh yêu thương anh nhất.

 

Mưa bắt đầu nhẹ hạt hơn, đọng lại trên trán anh thành từng giọt nước lăn dài xuống má. Đôi mắt anh đỏ hoe, lòng anh như bị nghẹn.

 

Anh nhớ lại những suy nghĩ ích kỷ, thấp hèn của chính mình đêm qua mà hối hận muốn xé nát trái tim.

 

Tại sao anh lại có thể như vậy?

Cô là ánh sáng, là rực rỡ.

Còn anh chỉ là một kẻ sống trong bóng tối.

Ngay cả khi được chạm vào ánh sáng cũng đã là quá nhiều.

 

Trong đêm mưa nặng hạt, môi anh tái nhợt, giọng run run:

“Ừ…”

 

Cô cố gắng cong môi cười khẽ:

“Anh ơi, em muốn nghe anh hát…”

 

Đôi mắt anh ửng đỏ, toàn thân ướt sũng như vừa vớt ra từ nước lạnh.

 

Suốt mười sáu năm sống trên đời, anh gần như chưa từng cất tiếng hát.

 

Nhưng giờ đây, anh đáp:

“Được.”

 

Tiếng mưa xối xả che đi tiếng hát mỏng nhẹ của thiếu niên. Cô nghe không rõ anh đang hát gì, nhưng vẫn cố nén cơn buồn ngủ, chỉ để được nghe thêm một chút nữa.

 

 

Khi xuống đến chân núi, điện thoại cuối cùng cũng bắt được tín hiệu.

 

Tài xế hấp tấp chạy đến tìm bác sĩ duy nhất trong trấn.

 

Sau một đêm gần như bị xối ướt hoàn toàn, Quan Tinh Hòa lên cơn sốt cao.

 

Bác sĩ nhanh chóng băng bó vết thương, rồi kê thuốc hạ sốt.

 

“Ngày mai vẫn phải tiêm thêm một mũi uốn ván.”

 

Cô gái vốn đang mơ màng buồn ngủ bỗng mở to mắt:

“Tiêm?!”

 

Cô hoang mang quay đầu nhìn về phía Hạ Chước.

 

Dưới ánh đèn mờ, đôi mắt hạnh ngấn nước của cô lấp lánh khiến trái tim Hạ Chước mềm nhũn.

 

Nhưng anh hiểu rõ việc này quan trọng đến mức nào.

 

Anh cắn nhẹ môi, hạ quyết tâm trấn an:

“Không sao đâu, nhanh lắm, không đau đâu.”

 

Từ nhỏ, Quan Tinh Hòa đã sợ tiêm. Dù đã lớn, nỗi sợ ấy vẫn chẳng vơi đi là bao.

 

Cô vô thức siết c.h.ặ.t t.a.y anh.

 

Cả người thiếu niên khẽ chấn động. Một lúc sau, anh ngồi xuống mép giường, để mặc cô nắm tay mình.

 

Anh cụp mắt, giọng nói thấp trầm trong đêm mưa trở nên dịu dàng đến lạ:

“Đừng sợ, ngày mai anh sẽ đi với em.”

 

Ánh đèn dịu nhẹ chiếu lên đôi mắt đen sâu thẳm của anh, ánh nhìn ấy khiến trái tim đang lo lắng của cô chậm rãi bình ổn lại.

 

Cô vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y anh, còn anh thì chỉ cảm thấy mu bàn tay mình nóng rực lên. Cổ họng anh khẽ chuyển động:

“Anh đi chuẩn bị ít đồ. Ngày mai chúng ta đi về luôn.”

 

Cô mím môi, khẽ gật đầu, đầu ngón tay chậm rãi buông ra:

“Vâng.”

 

Mưa dường như đã ngừng từ đêm hôm đó.

Sáng hôm sau, mặt trời hiếm hoi xuyên qua tầng mây.

 

Họ đang chuẩn bị rời đi thì cửa xe bỗng bị gõ nhẹ hai cái.

 

Là Chu Liệu Viễn.

 

Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt cậu thiếu niên, đôi mắt đỏ hoe.

 

Cậu nhét vào tay Quan Tinh Hòa một cái túi.

 

Một túi đầy nấm.

 

Lúc này cô mới sực nhớ tối qua mình hái được cả một túi nấm, chắc vẫn còn nằm trên núi.

 

Không mang theo giấy bút, cô chẳng biết phải giao tiếp thế nào với cậu, đành đưa ánh mắt cầu cứu nhìn Hạ Chước.

 

Cậu thiếu niên ra hiệu bằng tay. Sắc mặt Hạ Chước càng lúc càng trầm.

 

Anh phiên dịch, giọng nặng nề:

“Cậu ấy nói xin lỗi, ngày hôm qua là do cậu ấy khiến em bị thương.”

 

Quan Tinh Hòa vội nói:

“Anh nói với cậu ấy, không trách cậu ấy được, tại em không cẩn thận thôi.”

 

Hạ Chước lạnh lùng dịch lại:

“Cậu ấy nói, túi nấm này sáng nay cậu lên núi hái, là để tặng em.”

 

“Vậy anh nói giúp em cảm ơn cậu ấy.”

 

Cô mỉm cười, cúi nhẹ đầu với cậu thiếu niên, sau đó quay sang hỏi:

“Cúi chào trong ngôn ngữ ký hiệu là thế nào vậy anh?”

 

Nam Cung Tư Uyển

Cô làm theo động tác của Hạ Chước, ra hiệu cúi chào với Chu Liệu Viễn.

 

Dường như hiểu được, cậu thiếu niên khẽ mỉm cười, vành tai đỏ ửng.

 

Cậu lúng túng ra hiệu liên tục vài cái.

 

Sắc mặt Hạ Chước tối lại như mây giông:

“Cậu ấy hỏi, bao giờ em quay lại đây.”

 

Anh nhìn chằm chằm vào cậu thiếu niên, ánh mắt càng lúc càng lạnh.

 

“Cậu ấy còn nói…”

 

Đồng tử Hạ Chước co rút. Bàn tay siết chặt, anh nhìn xuống cái túi nấm kia mà không nói lời nào.

 

Anh không phiên dịch lại cho Quan Tinh Hòa, chỉ lạnh lùng đáp trả cậu thiếu niên bằng mấy động tác tay.

 

Động tác nhanh gọn, dứt khoát.

 

Cậu thiếu niên sững người, rồi cúi đầu quay đi, lặng lẽ rời khỏi.

 

 

Chiếc xe rời khỏi trấn Song Thủy.

 

Quan Tinh Hòa lặng lẽ nhìn Hạ Chước một cái.

 

Tháng tư, nắng ấm rực rỡ chiếu qua ô cửa sổ, nhưng xung quanh anh lại như bao phủ một tầng không khí lạnh lẽo.

 

Cô đưa túi nấm qua cho anh:

“Giúp em sắp xếp một chút được không?”

 

Cô vẫn chưa đi lại được, cổ chân còn rất đau.

 

Hạ Chước mặt mày âm trầm, nhưng vẫn yên lặng nhận lấy.

 

Không khí trong xe im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng gió.

 

Bỗng, anh cất lời:

“Không ăn được.”

 

“Hả?” Cô chớp mắt, ngạc nhiên.

“Anh không phải thích ăn nấm nhất sao?”

 

Cô có phần hụt hẫng, vai khẽ rũ xuống:

“Mất công hôm qua em còn leo núi hái nấm…”

 

Thế giới của Hạ Chước như được ánh sáng chiếu rọi. Anh siết chặt tay, rồi lại buông ra, nhưng lập tức nắm lại một lần nữa.

 

Anh khàn khàn hỏi:

“Hôm qua… em lên núi để hái nấm?”

 

“Ừ.” Cô mím môi. “Nhưng do em vụng về quá, chẳng hái được bao nhiêu. Còn làm trật chân… khiến anh phải lên núi tìm em suốt nửa đêm.”

 

Tim anh run rẩy. Máu toàn thân như dồn hết lên đầu.

 

Anh cúi đầu, nhìn cổ chân cô được băng bó kỹ lưỡng. Lớp băng trắng tinh khiến lòng anh đau nhói.

 

Một nỗi áy náy trào lên, đè nén đến mức khiến n.g.ự.c anh nhức nhối.

 

“Anh xin lỗi.” Giọng anh khàn hẳn đi.

 

Cô đáp:

“Liên quan gì đến anh.”

 

Cô quay sang nhìn anh.

 

Ngoài cửa sổ là nắng xuân tháng tư, gió thổi nhè nhẹ, dường như cũng cuốn đi phần nào cái lạnh âm u quanh anh.

 

Trái tim cô khẽ thả lỏng. Cô nhẹ giọng hỏi:

“Hồi nãy… Chu Liệu Viễn cuối cùng đã nói gì vậy?”

 

Hạ Chước lặng im, cúi đầu.

 

Đôi mắt sâu thẳm của anh trong thoáng chốc như cuộn trào sóng dữ.

 

Cô mỉm cười, nhẹ giọng trêu:

“Sao thế? Cuối cùng là cậu ấy nói gì vậy?”

 

Yết hầu anh giật lên xuống mấy lần.

 

“Cậu ấy nói…”

 

Cô ngồi đó, phía sau là ánh xuân tháng tư dịu dàng. Cô chỉ lặng lẽ nhìn anh, ánh mắt trong veo ánh lên chút chờ mong, như đang lặng lẽ hỏi.

 

Giây phút ấy, cả thế giới của anh như bừng sáng trong pháo hoa, ánh sáng đó thiêu rụi mọi u tối, cũng khiến anh chợt nhận ra thứ tình cảm mình đã cố giấu suốt bao lâu.

 

“Cậu ấy nói…”

“Cậu ấy thích em.”

 

Thiếu niên bỗng hiểu ra những cảm xúc dữ dội, những lần ghen tuông… tất cả không đơn giản là tình thân như anh vẫn tự lừa mình.

 

Mà là thứ tình cảm ngây ngô, ngọt ngào, nhưng cũng xót xa đến thắt lòng.

 

Anh thích cô.

Là cái kiểu… không phải “anh trai thích em gái”.

 

 

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ Chước: Không thấy bình luận là tôi sẽ giữ em lại luôn ở trấn này đấy.

 

Loading...