Chương 6: Rõ Ràng Hắn Và Tống Thư Âm Mới Là Một Đôi
“Giám đốc Kỷ, thật là trùng hợp.”
Một giọng  quen thuộc nhưng đầy sự ghê tởm vang lên ngay  đầu cô.
Toàn  Kỷ Vận cứng đờ, lập tức ngẩng phắt lên.
Quả nhiên, đó là khuôn mặt bóng nhẫy của Trương Phong.
Sắc mặt cô lạnh xuống,  dậy định rời .
Trương Phong vội vàng chặn  mặt, khuôn mặt đáng ghét nở một nụ  nhăn nhúm, ánh mắt trắng trợn lướt qua  hình Kỷ Vận, như thể  lập tức xé cô  nuốt trọn. Hắn nuốt nước bọt, giọng điệu lả lơi:
“Giám đốc Kỷ,  thấy cô  khỏe,  cần  đưa về ?”
Vừa ,   đưa tay định đặt lên eo cô mà  hề quan tâm đến sự phản đối.
Kỷ Vận gắng chịu cơn đau trong , nhanh chóng lùi  vài bước.
“Tổng giám đốc Trương, xin hãy tự trọng!”
“Hahaha, lâu ngày  gặp, giám đốc Kỷ vẫn lạnh lùng như thế.   , lát nữa lên giường   còn như  …”
Trương Phong  nhắm đến miếng mồi  từ lâu nhưng    dám  tay. Hôm nay  men rượu trợ giúp,  thấy Kỷ Vận quá mức xinh ,   thể kìm chế nổi nữa.
Hơi rượu nồng nặc khiến cô buồn nôn, Kỷ Vận  để lộ chút cảm xúc nào, lặng lẽ đưa tay  .
Thấy  sắp chạm  mặt , cô lập tức tháo giày cao gót, giáng thẳng xuống trán .
Truyện được edit bởi Lavieee
BỐP!
Trương Phong loạng choạng lùi về , một tay ôm lấy trán, tay còn  túm chặt lấy váy cô.
“Con  nó!”
“Con đ* chó !”
“Tao g.i.ế.c mày!”
Hắn dùng sức kéo mạnh, Kỷ Vận mất đà  giật . Cô  định phản kháng thì một chiếc khăn ướt bất ngờ bịt kín miệng mũi cô.
Mùi lạ xộc  mũi, ý thức của cô dần trở nên mơ hồ.
Gương mặt dữ tợn của Trương Phong là thứ cuối cùng cô  thấy  khi chìm  bóng tối.
Lơ là .
Lẽ    cô nên ném thẳng  mắt chó của !
Kỷ Vận mở mắt, trong tầm  là một màu trắng tinh khiết.
Khách sạn!
Hai chữ   hiện lên trong đầu, cô lập tức tỉnh táo , cúi đầu kiểm tra, thấy váy   vẫn còn nguyên vẹn, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Từ phòng tắm vọng  tiếng nước chảy, kèm theo một giọng hát ghê tởm.
Cô cố gắng  dậy nhưng  nhấc  lên  mềm nhũn ngã xuống giường.
Thử thêm vài , kết quả vẫn như .
Hơn nữa, trong  cô dâng lên từng đợt nóng bức, trán nhanh chóng phủ một lớp mồ hôi mỏng.
Cô   thiếu nữ ngây thơ, cơ thể   gì khác lạ cô hiểu  rõ.
Chết tiệt, cô trúng thuốc !
Không trách Trương Phong dám thản nhiên ném cô lên giường!
Hẳn là do chiếc khăn !
Cô cắn chặt răng, trong miệng lập tức  vị tanh của máu.
Cơn nóng trong  càng ngày càng mãnh liệt, cô  thời gian của   còn nhiều.
Kỷ Vận dồn hết sức lực  dậy, cầm lấy điện thoại  tủ đầu giường, từng bước lảo đảo tiến về phía cửa.
Tay cô sắp chạm  tay nắm cửa thì—
Cạch!
Cửa phòng tắm bật mở.
“Ồ, giám đốc Kỷ tỉnh  ?”
Giọng Trương Phong vang lên ngay  lưng.
Cô còn  kịp phản ứng,  thở nóng rực của   phả sát bên tai.
Kỷ Vận rùng , né sang một bên.
Tay nắm cửa đập mạnh  eo cô, cơn đau thấu tim khiến nước mắt cô trào .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-thuan-phuc/chuong-6-ro-rang-han-va-tong-thu-am-moi-la-mot-doi.html.]
Trương Phong  đầy thâm hiểm, giơ bàn tay béo múp lên lau  giọt nước mắt nơi khóe mắt cô.
“Nói xem nào.”
“Anh còn  động  cô,    ?”
“Ngoan, giữ  nước mắt, lát nữa hãy .”
Kỷ Vận dốc hết sức hất tay  .
“Trương Phong, nếu  dám động  , ngày mai chính là ngày giỗ của .”
Câu  đơn giản nhưng dường như  tiêu tốn hết chút sức lực cuối cùng của cô.
Cô  để   cơ hội chen ,  một :
“Nói thật cho  ,  là vợ hợp pháp của Hạc Bắc Lâm. Nếu tối nay  dám động  , ngày mai, cả Trương thị của  sẽ phá sản.”
Giọng  vì ảnh hưởng của thuốc mà trở nên mềm mại đến mức khiến   xao động. Làn da trắng muốt ửng hồng,  thở gấp gáp, nhưng trong ánh mắt cô  băng lãnh đến mức khiến  khác lạnh sống lưng.
Trương Phong  dọa sững một giây,  đó bật  điên cuồng.
“Hahaha…”
“Kỷ Vận, cô  mất trí  ? Cô? Là vợ Hạc Bắc Lâm? Thế  là ba  chắc?”
“Nói dối cũng   chút trình độ chứ?”
“Ai mà chẳng  Hạc Bắc Lâm đối với Tống Thư Âm đặc biệt đến mức nào?”
“Nếu  cô  là vợ ,  còn tin.”
“Còn cô? Nhiều nhất cũng chỉ là một con điếm rót rượu.”
Hắn quét mắt  cô một lượt, nhếch miệng  nhạo:
“Một con điếm  chút nhan sắc.”
Kỷ Vận siết chặt nắm tay, móng tay ghim sâu  lòng bàn tay.
Có lẽ vì  Hạc Bắc Lâm tổn thương quá nhiều , nên giờ đây   khác  thế , cô chỉ thấy buồn , chẳng còn cảm xúc gì nữa.
Trương Phong  mất hết kiên nhẫn,  tóm lấy cô, thô bạo đẩy ngã xuống giường  nhào tới.
Kỷ Vận theo bản năng lăn mạnh sang một bên, rơi thẳng xuống đất.
Cú ngã khiến đầu cô ong ong, nhưng cô vẫn lập tức lên tiếng:
“Không tin thì để  gọi cho  !”
“Trương Phong,   ngốc.”
“Đợi vài phút sẽ  chết, nhưng nếu đắc tội với Hắc Bắc Lâm…”
Câu  cô cố ý bỏ lửng.
 cả hai đều hiểu rõ, chọc giận Hạc Bắc Lâm đồng nghĩa với kết cục thê thảm.
Trương Phong bỗng nhớ  lời Hạc Bắc Lâm   tối nay—
Chờ phá sản !
Khi đó, chẳng  chỉ vì  buông lời trêu chọc Kỷ Vận ?
Chẳng lẽ… cô thực sự là vợ của Hạc Bắc Lâm?!
Cơn say lập tức tiêu tan một nửa, ánh mắt  tối sầm .
Kỷ Vận  để ý đến , vội vàng tìm điện thoại, gọi thẳng cho Hạc Bắc Lâm.
Điện thoại đổ chuông  lâu nhưng  ai  máy.
Cô sốt ruột, gọi thêm cuộc nữa,  cuộc nữa…
Trương Phong  khẩy:
“Giám đốc Kỷ, đừng phí sức.”
“Nếu cô thực sự là vợ của tổng giám đốc Hắc,  sẽ để cô gọi mãi mà   ?”
Bỗng, điện thoại  kết nối.
Kỷ Vận mừng rỡ:
“Hắc—”
 giọng  vang lên từ loa   của .
“Giám đốc Kỷ,  Bắc Lâm đang bận, cô  việc gì ?  sẽ nhắn  giúp.”
Giọng  mềm mại, dịu dàng của Tống Thư Âm truyền đến.