Trong mắt Kỷ Vận lóe lên một tia sáng, nhưng chỉ trong chớp mắt  biến mất.
Cô   mất  khao khát giao tiếp với . Sự thiên vị của Hạc Bắc Lâm khiến cô trở thành kẻ thất bại triệt để.
Kỷ Vận cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn dâng lên từ  dày, lặng lẽ rời khỏi bệnh viện.
Có chút do dự ngoảnh , nhưng  thấy Hạc Bắc Lâm đang đưa   truyền nước,  mảy may quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của cô.
Dưới ánh mặt trời chói chang ngoài bệnh viện, cô như thể  rút cạn sức lực,  hình yếu ớt đến đáng thương, tựa hồ chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng  thể  gãy.
Cô gọi một chiếc taxi, tài xế hỏi điểm đến, cô nghĩ hồi lâu, dường như ngoài biệt thự Hương Sơn, cô   chỗ nào để .
Bảy năm qua, cô quanh quẩn bên Hạc Bắc Lâm, ngay cả một chốn dừng chân cũng  .
Cuối cùng, cô vẫn báo địa chỉ biệt thự, tự an ủi bản : Sắp ly hôn , sắp kết thúc ...
Về đến nhà trong trạng thái kiệt sức, chỉ nghĩ đến việc   Hạc Bắc Lâm sẽ ân ái với  khác trong phòng ngủ chính, cô càng cảm thấy buồn nôn.
Cô dứt khoát   phòng khách, nhưng khi  xuống,  tự giễu cợt bản .
Hạc Bắc Lâm ghét cô như ,    thể để Tống Thư Âm sống trong căn phòng cô từng ở?
Cô uống thuốc, định chợp mắt một lát, nhưng  mơ màng, liền cảm giác  nơi lồng n.g.ự.c   chút lành lạnh.
Một bàn tay ấm áp vuốt ve từ cổ xuống, Kỷ Vận lập tức tỉnh táo,   toát mồ hôi lạnh.
Tiếng thét  nuốt chửng giữa môi răng, hương vị quen thuộc ập đến.
“Hạc Bắc Lâm!” Kỷ Vận giận dữ mắng, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt, trông đáng thương vô cùng.
Trên giường, bọn họ luôn ăn ý nhất, Kỷ Vận lập tức nhận  .
Áp lực  cơ thể đột nhiên biến mất, nhưng hai tay cô  siết chặt,  ép giơ cao qua đầu, cả   đặt  một tư thế khuất nhục.
“Tỉnh táo  ! Chúng  sắp ly hôn !   !”
Cô sợ hãi cuộn tròn ,  giam cầm trong vòng tay  khiến cô   chút cảm giác an  nào.
Dưới ánh đèn đầu giường, trong đôi mắt Hạc Bắc Lâm ánh lên sự thâm trầm, cùng cơn giận dữ cuộn trào  lớp men say.
“Ly hôn? Cô còn   gì khác nữa ?”
“Kỷ Vận, cô  , là vì  đó là  ? Nếu là  thì   ư?”
Hạc Bắc Lâm dùng tay mạnh mẽ bóp lấy môi cô, chà xát đến khi ửng đỏ, lúc  mới hài lòng.
Kỷ Vận lắc đầu, trong tai ù đặc, tạm thời    gì. Cô  miệng  mấp máy, nước mắt  mờ tầm .
Anh cúi sát xuống, gương mặt lạnh lùng hiện lên vẻ dữ tợn, tàn nhẫn thì thầm bên tai cô:
“Cô   tư cách từ chối. Bị  ngủ, đó là nghĩa vụ của cô với tư cách vợ.”
“Ly hôn? Đừng  mơ.”
Từng lời sắc bén như lưỡi dao, Kỷ Vận cảm thấy lòng tự trọng của   chà đạp  chân.
Cô dốc sức giãy giụa khỏi sự kiềm chế của , giơ tay tát mạnh lên mặt .
Hạc Bắc Lâm c.h.ế.t lặng, dường như  thể tin rằng Kỷ Vận,   giờ luôn  lời ,  dám phản kháng.
Kỷ Vận thở hổn hển, đôi mắt đẫm lệ, nhưng giọng điệu  cứng rắn vô cùng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-thuan-phuc/chuong-3-hau-ha-toi-la-nghia-vu-cua-co-voi-tu-cach-vo.html.]
“ là con ,   tài sản của ! Kẻ ngoại tình   ! Kẻ qua đêm  về nhà   ! Người quấn quýt ân ái với kẻ khác càng   !”
“Hạc Bắc Lâm, chính  mới là  sai, đừng ép   hận !”
Nước mắt nóng bỏng rơi xuống ga giường, thấm ướt hoa văn tối màu.
Hạc Bắc Lâm thoáng chấn động, đầu ngón tay khẽ động, định giúp cô lau nước mắt, nhưng cuối cùng vẫn   gì.
Có lẽ lời cô   xé toang lớp mặt nạ giả dối của , khiến   còn  thể tiếp tục hành động theo ý .
Anh  bên mép giường, im lặng  , trong phòng chỉ còn tiếng Kỷ Vận nức nở khe khẽ.
Hạc Bắc Lâm nhíu chặt mày, dường như   gì đó nhưng   mở lời thế nào.
Kỷ Vận kéo chăn quấn chặt lấy , lạnh lùng  lưng về phía . Chỉ cần ở chung một phòng với  cũng khiến cô thấy buồn nôn.
“Cút  ngoài.”
Giọng cô khàn đặc, đầy hoảng loạn.
Hạc Bắc Lâm chớp mắt chậm rãi, cuối cùng  dậy rời , để  căn phòng yên tĩnh.
Kỷ Vận ngây   lên trần nhà, ngay cả  cũng  còn sức.
Đầu đau như búa bổ,  dày quặn thắt, nhưng cô chẳng còn thiết quan tâm. Chết   khi  là một sự giải thoát.
Cô kéo chăn trùm kín đầu, mặc kệ ý thức trôi dạt,  dần  .
Khi tỉnh , trời  về chiều,  dày cồn cào vì đói, cô buộc  xuống nhà.
Không ngờ Hạc Bắc Lâm vẫn   , thấy cô xuống, liền bảo   hâm nóng thức ăn.
Kỷ Vận miễn cưỡng  xuống đối diện , ăn một bữa cơm đầy khó chịu.
Truyện được edit bởi Lavieee
Anh lặng lẽ chờ cô ăn xong, đợi   dọn dẹp  mới lên tiếng:
“Hôm qua cô  khám  dày, bác sĩ  thế nào?”
Cô   suýt nữa phun , trong mắt  chút cảm xúc, lưng yếu ớt chùng xuống.
Lời   ở bệnh viện vẫn vang vọng bên tai. Giờ  giả vờ quan tâm, chẳng thấy nực  ?
“Bệnh cũ.” Cô nhạt nhẽo đáp, đôi môi trắng bệch run rẩy một hồi, nhưng cuối cùng vẫn   gì thêm.
Lần  ở bệnh viện, cô  từng   sự thật với .  chính   dập tắt tia hy vọng đó.
Nói   , cũng  thể  đổi điều gì.
Hạc Bắc Lâm  nghẹn, hiếm khi giữ giọng điệu dịu dàng: “Đi kiểm tra chuyên sâu ,  sẽ mời bác sĩ, cô thu xếp thời gian.”
“Không cần thiết đến .”
Vẫn là câu trả lời lạnh nhạt, Kỷ Vận tựa lưng  ghế, vẻ mặt thờ ơ.
Khi điện thoại rung lên, cả hai đồng loạt  xuống. Một  lạ, thuộc về thành phố A.
Là đối tác hợp tác  , Kỷ Vận nhanh chóng bắt máy,   một góc  chuyện.
Hạc Bắc Lâm siết chặt nắm tay, gò má căng cứng.
Lại là thành phố A? Ai  thể gọi mà cô    ?