Trước đó, Trương Phúc Phương còn dè chừng vì nhà  đông .
 
Giờ thấy  làng rõ ràng  về phía , bà  hăng hẳn lên.
 
Chống nạnh, lấy  từ đan điền, phì một bãi nước bọt xuống đất:
 
“Phì!”
 
“Con đàn bà  con  chơi chán , còn đòi ly hôn!”
 
“Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga! Vô sinh hai năm   đẻ nổi cái trứng nào, ai    là gà mái đá !”
 
“Ly thì ly! Ly  con  cưới đứa gái tơ mười tám tuổi còn  hơn!”
 
“Trả  200 tệ sính lễ cho , một xu cũng   thiếu!”
 
Mẹ  đảo mắt  quanh, cuối cùng  thẳng  trưởng thôn làng Thẩm:
 
“Đây là phong tục của làng các  ?”
 
“Con gái nhà lành gả ,  trâu  ngựa hai năm, chỉ vì  ốm mà   chồng đánh nhập viện, giờ  ly hôn còn đòi trả sính lễ?”
 
“Vậy thì    rêu rao khắp nơi,   xem còn ai dám gả con gái  làng  nữa!”
 
Những   con trai đang độ tuổi thanh niên  xong câu  đều giật .
 
“Làng    chỗ bạo hành con dâu, lời   thể  bừa  .”
 
“ đấy, một ông già ba mươi cưới cô gái hai mươi, cưới  hai năm còn đòi trả sính lễ, chúng   đến mức mất hết liêm sỉ như .”
 
Trưởng thôn nheo mắt, vung tay xua đuổi đám đông.
 
“Được ,  đây xem náo nhiệt cái gì?”
 
“Tản , tản  .”
 
Đám  lục tục giải tán, nhưng chẳng ai chịu về, chỉ chuyển từ trong sân   ngoài sân hóng.
 
Nhìn đám đầu  chen chúc  tường viện,  cạn lời.
 
 Thẩm Phối chẳng rảnh để bận tâm mấy chuyện đó.
 
Anh  siết chặt nắm tay, đôi mắt gắt gao  .
 
“  ly hôn.”
 
“Chuyện  đây là  sai, cô  thể đưa  điều kiện.”
 
“ ly hôn,  tuyệt đối  ký.”
 
 cau mày, cảm thấy phiền phức vô cùng vì thái độ của Thẩm Phối.
 
  ngờ,     chịu ly hôn.
 
Một kẻ kiêu ngạo, tự phụ như  , tại    chịu ly hôn chứ?
 
Cuộc đàm phán rơi  bế tắc, vì Thẩm Phối nhất quyết  chịu ký đơn ly hôn.
 
Không chỉ   hiểu nổi, ngay cả Trương Phúc Phương cũng  hiểu.
 
“Con trai , con  ma ám  ?”
 
“Với điều kiện nhà ,  tìm phụ nữ kiểu gì chẳng ?”
 
“Nghe lời  , ly hôn với nó,  tìm cho con đứa trẻ hơn, xinh hơn.”
 
Thẩm Phối   chằm chằm, ánh mắt kiên định như sắp tuyên thệ nhập Đảng.
 
“Không, con chỉ  cô .”
 
“Mẹ  hiểu .”
 
“Tống Thanh Lam là   nhất.”
 
 suýt nữa nôn  vì cái thứ gọi là “tình sâu nghĩa nặng” tự cho là đúng của Thẩm Phối.
 
Dù chúng   đăng ký kết hôn, nhưng cũng là hôn nhân thực tế.
 
Anh   chịu ly hôn trong hòa bình,  chỉ còn cách kiện  tòa.
 
Nghĩ đến chuyện  dây dưa với   một hai năm,  chỉ  lấy dây thừng treo cổ   cho xong.
 
Thời gian là tiền bạc!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-cuc-lam-me-ke-toi-nuoi-ra-hai-dua-soi-mat-trang/7.html.]
 
Giờ  chỉ  kiếm tiền, sớm trở thành quý cô giàu ,   rảnh rỗi để quan tâm đám  buồn nôn nhà  .
 
“Anh  đồng ý thì  kiện  tòa.”
 
Thẩm Phối hiện vẻ đau khổ.
 
“Tống Thanh Lam, em thực sự  ly hôn với  ?”
 
“Rời khỏi , em  thể sống cuộc sống   gì chứ?”
 
  bật dậy.
 
“Tốt hơn mức   thể tưởng tượng.”
 
“Thẩm Phối, gặp  ở tòa nhé.”
 
Thẩm Phối định đuổi theo, nhưng  Trương Phúc Phương kéo chặt .
 
“Mẹ thấy mày điên thật !”
 
“Bị con đàn bà thối tha cưỡi lên đầu như  mà cũng nhịn , mày dám đuổi theo thì đừng gọi tao là !”
 
Trên đường về,   định   thôi.
 
Chị dâu thì thấy rõ tâm tư của , khoanh tay  lạnh.
 
“Mẹ đừng  ngốc.”
 
“Thẩm Phối càng  chịu ly hôn, chứng tỏ lúc  em gái ở nhà họ Thẩm khổ thế nào.”
 
“Hắn   tiếc vợ , mà là tiếc    giúp việc miễn phí.”
 
“Không cần một xu,  trông con, chăm bố , nấu ăn,  việc nhà,  còn lên giường. Trên đời còn ai ngốc như  nữa?”
 
“Nếu là con, con cũng chẳng nỡ buông tay em gái .”
 
—---
 
 thầm cảm thấy may mắn vì thời    điện thoại di động.
 
Thẩm Phối  nuôi cả nhà, chỉ  thể tranh thủ  giờ  tới tìm .
 
 kinh ngạc nhận , một  ngày nào cũng bảo bận  thêm giờ, thật  rảnh đến thế.
 
“Thẩm Phối, rốt cuộc   gì?”
 
Anh  ôm một bó hoa hồng đỏ rực   cửa.
 
Thấy , liền nở nụ  nhiệt tình.
 
“Thanh Lam, em về .”
 
“Khu Nam mới mở nhà hàng Tây, em  rảnh , cùng   thử nhé?”
 
 chỉ thấy chán ghét.
 
“Thẩm Phối,    việc gì khác để  ?”
 
Vừa  xong,  thấy lời   quen quen.
 
Chợt nhớ , giữa chúng   từng  vô  cuộc đối thoại tương tự.
 
Chỉ là  ,   kiên nhẫn, luôn cáu gắt, là  .
 
Khi   quên sinh nhật ,  tự đặt bàn nhà hàng.
 
Khi phim  thích  rạp,  tự mua vé .
 
Khi  đến đón  tan ,  cho  bất ngờ.
 
Anh  luôn cau mày, vội vàng cắt ngang lời :
 
“Tống Thanh Lam,  bận lắm.”
 
“Sao em cứ bám riết lấy  ? Em   cuộc sống riêng ?”
 
“Em  phiền đến công việc của ,  ?”
 
 từng nghĩ, trong lòng  , công việc là  hết.
 
 giờ  , cũng chẳng hơn ai.