Thẩm Phối hít sâu một , gân xanh  trán giật giật.
 
“Tống Thanh Lam, cô thật sự nghĩ  là cô gái hai mươi tuổi ?!”
 
“Cô  việc  thể  chút trách nhiệm ? Mất tích  lời nào là  hả?!”
 
“Hai đứa nhỏ  ai trông, nhà cửa loạn hết cả lên, cô  ?!”
 
“Còn nữa,  cứ tưởng cô gặp chuyện gì,  lo  chết, —”
 
Thẩm Phối nghiến răng, đôi mắt đen bừng bừng lửa giận.
 
Ban đầu,  cũng  chút chột .
 
Lúc   tính dọn dẹp nhà cửa xong sẽ tìm Thẩm Phối  chuyện ly hôn.
 
  khi dọn xong,   bắt đầu sắp xếp nội thất.
 
Xong nội thất,  thấy trong nhà thiếu gì đó.
 
Mua thêm nồi niêu xoong chảo,   mày mò cái sân trống.
 
Tính    rời nhà một tuần .
 
Thời buổi    điện thoại di động, điện thoại bàn cũng hiếm,  tìm một  chẳng dễ chút nào.
 
 thấy thái độ của Thẩm Phối như , chút chột  trong lòng  cũng tan thành mây khói.
 
Anh  là kẻ cuồng công việc.
 
Kiếp , thường xuyên chẳng  chẳng rằng   nước ngoài công tác, trong lúc  cũng  gọi về cho   nào.
 
  quen với việc   biến mất đột ngột.
 
Hai ngày, ba ngày, một tuần.
 
Lần lâu nhất, biến mất tận mười hai ngày.
 
Giờ  mới mất tích một tuần, tính là gì chứ?
 
“Thẩm Phối,  đến đúng lúc lắm.”
 
“Chúng   chuyện ly hôn .”
 
Ngọn lửa giận trong mắt Thẩm Phối bỗng chốc tiêu tan.
 
Anh  vò trán, gương mặt điển trai hiện rõ vẻ bất lực.
 
“Tống Thanh Lam, chuyện nghĩa trang, là  sai.”
 
“Cô giận,   trách.”
 
“ chuyện ly hôn thì đừng nhắc nữa.   thích   lấy ly hôn  uy h.i.ế.p .”
 
“Chuyện đó là của kiếp , giờ chúng  còn trẻ,  đáng vì chuyện mấy chục năm  mà cãi .”
 
—--------
Vừa , Thẩm Phối  đưa mắt đánh giá  từ  xuống .
 
Nhìn càng kỹ, mắt càng sáng.
 
Hiện đang là mùa hè,  ở nhà  việc, mồ hôi đầm đìa.
 
Áo sơ mi trắng ướt sũng, lờ mờ để lộ chiếc áo lót màu xanh nhạt bên trong.
 
 chợt nhớ , giờ  mới chỉ 22 tuổi.
 
22 tuổi!
 
Trời ơi,  thật sự còn  trẻ!
 
“Thanh Lam, chuyện cũ cứ để nó qua .”
 
“Về nhà với ,  ?”
 
Giọng Thẩm Phối khàn khàn, ánh mắt trượt từ xương quai xanh  xuống ngực.
 
Anh  nắm lấy tay , ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay , khẽ thở dài.
 
“Thanh Lam,  nhớ em.”
 
Thẩm Phối tính cách lạnh nhạt, nhưng  ham  mạnh.
 
Tuy ít về nhà, nhưng mỗi  về đều dày vò  đến mức  xuống nổi giường.
 
Nhìn ánh mắt   lúc ,   ngay    đang nghĩ mấy chuyện đó.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/kho-cuc-lam-me-ke-toi-nuoi-ra-hai-dua-soi-mat-trang/4.html.]
“Nhớ   thì !”
 
 giật mạnh tay , lùi  giữ  cách.
 
“Thẩm Phối,    hiểu tiếng  ?”
 
“   sống với  nữa,   ly hôn, ly hôn!”
 
“Hôm nay   giấy ly hôn luôn!”
 
 bỗng khựng , chợt nhớ   và Thẩm Phối là mãi  nhiều năm mới  giấy kết hôn.
 
Ban đầu chỉ  mấy mâm tiệc  mắt hai họ.
 
Hồi đó chẳng mấy ai  giấy hôn thú, đãi tiệc xong coi như vợ chồng.
 
Thế nên, giờ chỉ cần ký thỏa thuận ly hôn là xong.
 
Tiết kiệm  khối việc.
 
—---
 
Cuối cùng thì Thẩm Phối cũng mất kiên nhẫn.
 
Anh  bực bội kéo cổ áo sơ mi, hai hàng lông mày cau  thành hình chữ xuyên.
 
“Tống Thanh Lam, đủ  đấy.”
 
“Phụ nữ    mẩy một chút thì là thú vị,  nhiều  chỉ thấy chán ngấy.”
 
“  cho cô bậc thang , còn  thế nào nữa?”
 
 cũng   mất kiên nhẫn.
 
Trước     nhận ,   cũng giống hệt mấy tên tổng tài điên khùng trong phim ngắn nhỉ?
 
Dù   thế nào,   cũng cho là  đang “lùi để tiến”, “giả vờ bỏ  níu kéo”.
 
Tự tin đó từ    chứ?
 
“Anh cút! Cút ngay cho !”
 
“Dù   đồng ý  , cuộc hôn nhân   nhất định  chấm dứt!”
 
“Cả  và hai con ch.ó vong ân của ,  càng xa càng !”
 
 giơ hai tay, dồn hết sức đẩy Thẩm Phối  khỏi cổng.
 
Thẩm Phối lảo đảo lùi , dù    đóng sầm cửa sắt, vẫn  quên buông lời đe dọa:
 
“Tống Thanh Lam,   , cô sống nổi ?!”
 
“Cô đừng hối hận, đời  cô  thể tìm  ai  hơn  !”
 
Thập niên 90  một câu :
 
Làm b.o.m nguyên tử cũng  bằng bán trứng .
 
Thẩm Phối tuy đầu óc , nhưng tính tình thanh cao kiêu ngạo, cả đời chỉ  cắm đầu nghiên cứu.
 
Đừng  , đến cả Thẩm Kiệt và Thẩm Lệ cũng chẳng  hưởng gì từ  .
 
Anh   , cũng  thèm dùng quan hệ để sắp xếp công việc cho hai đứa.
 
Thế nên khi  ruột của chúng dùng tiền “tấn công”, chúng  dễ dàng  mua chuộc.
 
  cho   thấy,    ,  sẽ sống  hơn nhiều.
 
—----
 
Món tiền đầu tiên,  định bắt đầu từ ngành thời trang.
 
Có hai vạn tệ trong tay,  quyết định mở một tiệm đồ nữ lớn nhất thị trấn, lấy hàng trực tiếp từ Quảng Châu.
 
Mấy ngày nay, ngày nào  cũng  ngoài từ sáng sớm,  đến mức chân thon hẳn , mới chọn  mặt bằng ưng ý.
 
Ký hợp đồng thuê cửa hàng xong, về đến nhà thì trời  tối đen.
 
Trước cửa nhà,    xổm khiến  giật b.ắ.n cả .
 
Thì  là Thẩm Phối.
 
Anh  ngẩng đầu lên đáng thương, môi mím thành một nụ  lấy lòng.
 
“Thanh Lam,  đói , thèm ăn mì ba vị em nấu.”