KHINH ÂM MẶC VẬN HỌA SƠN HÀ - 2

Cập nhật lúc: 2025-12-22 22:56:35
Lượt xem: 3,621

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5VOVXMoHga

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ta lục mãi lục mãi, lôi một cây hỏa chiết, cùng một con d.a.o găm tinh xảo.

 

Ờ thì…

 

Có vẻ chẳng giúp bao nhiêu!

 

Mà lúc , gấu đen chậm rãi tiến gần.

 

Rất cẩn thận, cẩn thận tiến về phía chúng

 

Không kịp nghĩ nhiều, quăng Quân Mặc xuống, nhặt một cành cây khô, xé vạt áo rách của , chế tạm một cây đuốc.

 

Thấy gấu đen chuẩn phát động công kích, châm lửa đuốc lao tới, trong ánh mắt ngơ ngác của nó, châm cháy đám cỏ dại xung quanh.

 

Vào thu, ven sông ít cành khô lá mục, lửa bùng lên ngay tức khắc.

 

Gấu đen kinh hãi bật nhảy, gầm rống hai tiếng, đầu bỏ chạy.

 

Đợi đến khi nó mất dạng, Quân Mặc sống dở c.h.ế.t dở, sợ hãi vỗ ngực.

 

“Khá lắm, hóa kiếp ngươi gấu ăn thịt!”

 

04

 

Trước khi trời tối tìm một hang đá.

 

Kéo Quân Mặc trong, nhặt một đống cành cây và lá dễ cháy, đốt hai đống lửa ở cửa hang, cởi áo ngoài cắm bên lửa hong khô.

 

Bụng đói sôi ùng ục…

 

Nhịn !

 

Bổn cô nương kỹ năng sinh tồn ngoài hoang dã bằng .

 

Có điều, lúc nhặt củi, thấy mấy cây cỏ cầm máu, tiện tay hái về giã nát bôi lên vết thương của Quân Mặc.

 

“Chậc! Ngựa c.h.ế.t coi như ngựa sống mà chữa! Sống , xem mạng ngươi cứng tới !”

 

Hắn lột sạch, bôi đầy màu xanh lục.

 

Ta dùng đầu ngón tay chọc chọc bụng — một khối, hai khối… tám khối.

 

“Thịt đàn hồi ghê! Ngực còn lớn hơn …”

 

“Chậc! Tiểu t.ử ngươi, nếu sống , nhất định cảm tạ tổ mẫu của cho đàng hoàng!”

 

Tổ mẫu từng là y nữ trong cung, khi còn nhỏ ở cùng bà, bà dạy chút d.ư.ợ.c lý.

 

thích d.ư.ợ.c lý, phần lớn đều chẳng nhớ .

 

Chỉ cỏ cầm m.á.u và cỏ diếp cá, là bà cầm roi ép nhớ.

 

Vừa hồi tưởng vị tổ mẫu “hiền từ” , dùng vải ướt liên tục lau cho Quân Mặc, hạ bớt nhiệt độ nóng rực của .

 

Rảnh rỗi thì chọc chọc thịt .

 

So với , Lâm Khoát Chi đúng là hình mảnh khảnh yếu ớt.

 

Nửa đêm, Quân Mặc bắt đầu mê sảng từng đợt.

 

Hắn sốt cao hạ, mê là chuyện thường.

 

khi trong núi đột nhiên vang lên tiếng hổ gầm, chỉ khâu chặt miệng .

 

Loại mãnh thú nhạy bén nhất, lỡ mà dẫn tới…

 

Ha ha!

 

Đêm khuya, bỗng phát giác gần hang đá tiếng bước chân của mãnh thú cỡ lớn đang quanh quẩn.

 

Ta đoán là con gì.

 

Chỉ thể chăm chăm hai đống lửa, cần thì thêm củi, tuyệt đối để chúng tắt.

 

Không yên tâm, thêm hai cây đuốc đặt bên cạnh dự phòng.

 

Nửa đêm về , cuối cùng nhiệt độ cơ thể Quân Mặc cũng hạ xuống.

 

Ta thở phào một , mệt mỏi tựa lưng vách đá, định chợp mắt nghỉ một chút, thì ngoài hang bỗng vang lên một tiếng gầm trầm, dọa toát mồ hôi lạnh.

 

Hổ?

 

Nó vẫn tới , ngay gần cửa hang.

 

Ta vội lao tới đống lửa, châm sáng một cây đuốc.

 

Nheo mắt, cảnh giác chằm chằm cửa hang.

 

Một lát , quả nhiên thấy một con cự thú trắng to lớn phóng từ bụi cỏ bên hang, hung hãn vồ về phía .

 

Chuyện xảy trong chớp mắt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khinh-am-mac-van-hoa-son-ha/2.html.]

 

Không kịp nghĩ nhiều, lăn né đòn, thuận tay ném cây đuốc lên bụng nó.

 

Ngọn lửa bò lên lớp lông.

 

Trong ánh lửa, nó gầm rú, bổ nhào xuống đất, rơi trúng đống lửa, bỏng đến gào thét t.h.ả.m thiết.

 

Ta lập tức châm cây đuốc thứ hai, nắm lấy thời cơ châm lửa lên nó.

 

Bạch hổ đau đến phát cuồng, một trảo hất bay cây đuốc, xông khỏi hang, lăn gào, cho đến “tõm” một tiếng nhảy xuống sông.

 

Ta châm đuốc, nắm chặt d.a.o găm, c.h.ế.t sống chằm chằm cửa hang.

 

Chuẩn liều mạng với nó.

 

bạch hổ nữa.

 

Khi trời tờ mờ sáng.

 

Ta hãi hùng phịch xuống đất, đầu Quân Mặc vẫn còn hôn mê.

 

Chỉ cảm thấy…

 

Hắn thật sự nợ mấy cái mạng .

 

05

 

Một đêm ngủ, hạt cơm nào bụng, lúc kiệt sức đến cực hạn.

 

Ta tựa lưng vách đá, cách Quân Mặc xa, liếc mắt đ.á.n.h giá .

 

Ngoài hình , ngũ quan cũng thật sự mắt — tả thế nào, chỉ là liền cảm thấy thể sống lâu thêm mấy năm.

 

Lúc , mặt khôi phục vài phần huyết sắc.

 

Cỏ cầm m.á.u quả nhiên hữu dụng, chẳng trách tổ mẫu bằng giá cũng bắt nhớ.

 

Ục ục…

 

“Hầy! Ở chốn núi hoang rừng rậm thế , ngươi mà còn tỉnh , đói quá chừng sẽ… ăn luôn ngươi đấy.”

 

Ta tự lẩm bẩm, vốn hề nghĩ thể đáp lời.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Nào ngờ, khóe miệng giật nhẹ, mí mắt vẫn sụp nửa, yếu ớt cất tiếng:

 

“Đã tỉnh từ lâu … chỉ là còn sức… ơn cho uống chút nước.”

 

“À.”

 

Rắc rối do nhặt về, thì đành hầu hạ tiếp thôi!

 

Ra khỏi hang, liền thấy cỏ cửa hang con đại trùng đêm qua lăn phẳng, vương vãi ít lông trắng cháy xém.

 

Ta hãi hùng tới bờ sông, liền trông thấy một đàn cá bơi sát mép nước, đuổi theo mấy sợi lông trắng gió thổi rơi xuống sông.

 

“Trời ơi! Cơm tới !”

 

Ta vội cởi áo ngoài lao xuống.

 

Kết quả — áo ướt, một con cá cũng bắt .

 

Chỉ đành xám xịt dùng lá sen múc một vốc nước trở về, đút cho Quân Mặc uống hết.

 

Uống xong, thở phào một , cố mở mắt .

 

Chỉ một động tác như , dường như đối với cũng vô cùng khó khăn.

 

“Ta trúng Nhuyễn Cân Tán, d.ư.ợ.c hiệu vẫn hết, e là còn chịu thêm một ngày.”

 

“Xin … chỉ đành phiền cô nương bảo vệ thêm một ngày nữa.”

 

Ta: “……”

 

Đây là cứu cứu cho trót, đưa Phật đưa tới Tây Thiên đó hả?

 

Biết ngay mà!

 

Ta ghét nhất là xen chuyện khác.

 

06

 

Chúng co trong hang đá thêm một ngày nữa.

 

Trong lúc đó, bôi t.h.u.ố.c cho thêm một , tiện tay sờ mấy cái bụng — tên nhắm mắt bất động, nhưng vành tai đỏ bừng.

 

Sau đó, đói đến chịu nổi, đành bờ sông bắt cá.

 

Chắc mất cả buổi chiều.

 

 

Loading...