Hoắc Thư Đình lập tức chủ đề khơi gợi hứng thú, đôi mắt sáng rực lên, cô bé l.i.ế.m môi kích động : "Em ăn phần gà gia đình của McDonald's, còn gọi thêm hai cái đùi gà đại giòn cay nữa!"
Khương Nguyễn Nịnh nhướng mày: "Chỉ ăn cái thôi ?"
" ạ!" Hoắc Thư Đình gật đầu, "Bây giờ em thèm nhất là cái đó, thêm bát mì ăn liền trứng chiên thịt xông khói nữa thì càng tuyệt. Anh trai bình thường chẳng bao giờ cho em chạm mấy thứ đó, bảo là thực phẩm rác cho sức khỏe."
Vân Vũ
Khương Nguyễn Nịnh: "..."
Được . Tiểu thư nhà hào môn đỉnh cấp mà thứ thèm ăn nhất hóa là McDonald's với mì ăn liền.
Mải trò chuyện, Hoắc Thư Đình cảm thấy còn căng thẳng như nữa. Hai định bước khỏi cửa phòng, bỗng nhiên, cánh cửa gỗ đang mở toang phát tiếng "Rầm" tự động đóng sập . Ngay đó, gian bên trong căn phòng bắt đầu trở nên vặn vẹo.
"Muốn chạy ? Không dễ thế !"
Một giọng âm lãnh, the thé vang lên giữa trung: "Kẻ Lữ quán Bốn Bảy thì ở đây mãi mãi. Đừng hòng ai rời , một ai..."
"Tất cả đều c.h.ế.t, ai cũng c.h.ế.t..."
"Lũ linh hồn bẩn thỉu xí các ngươi, thảy đều ăn sạch, ha ha ha ha..."
Nghe thấy giọng , Hoắc Thư Đình sợ đến mức ôm chặt lấy cánh tay Khương Nguyễn Nịnh, cả dán sát cô, giọng run rẩy: "Tỷ tỷ, quỷ dữ tới , nó định ăn thịt chúng ."
Không gian xung quanh vặn vẹo ngày càng dữ dội, vật dụng trong phòng đều kéo giãn đến biến dạng, mặt đất cũng rung lắc kịch liệt theo. Hồn phách của Hoắc Thư Đình vững, một luồng sức mạnh hút lên trung.
"Á! Tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu em!" Cô bé kinh hoàng hét lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-98-bach-tuoc-khong-lo.html.]
Khương Nguyễn Nịnh nheo mắt, đáy mắt lộ rõ vẻ lạnh lẽo. Đầu ngón tay cô kẹp lấy một lá bùa vàng, thấp giọng niệm vài câu chú. Lá bùa hóa thành từng tia sáng rực rỡ, chỉ trong chớp mắt biến thành một thanh lợi kiếm kim quang chói lòa tay cô.
Cô cầm kiếm vung mạnh lên trung, thấy tiếng "xoẹt" một cái. Luồng sát khí đang quấn lấy Hoắc Thư Đình tức khắc rụt về, cô bé rơi từ cao xuống và cô vững vàng đỡ lấy.
Lúc , gian vặn vẹo rốt cuộc khôi phục bình thường. khi rõ cảnh tượng trong phòng, Hoắc Thư Đình một nữa thét lên kinh hãi, chúi đầu lòng Khương Nguyễn Nịnh ôm chặt lấy cô, sợ hãi đến phát run.
Căn phòng đổi hình dạng.
Căn phòng cũ nát lúc giờ biến thành một căn nhà ma nhuộm đỏ m.á.u tươi. Bốn phía tường đều mang màu đỏ thẫm của máu. Bên trong vách tường ngừng tuôn dòng m.á.u đỏ đen, chảy tràn khắp sàn nhà. Dưới đất vương vãi đầy đầu lâu và các chi thể đứt rời, kèm theo đó là từng đôi nhãn cầu đỏ rực đang ngừng chuyển động.
Mùi hôi thối nồng nặc bao trùm bộ gian phòng.
Giọng the thé âm lãnh lúc nãy vang lên từ đỉnh đầu: "Hóa là một tiểu đạo sĩ thối trời cao đất dày. Đã thích xen việc khác như thì ở mà chui bụng luôn ."
"Thịt tiểu đạo sĩ là mềm nhất, tươi nhất, ngon nhất đấy..."
Những tiếng sột soạt, lạo xạo truyền xuống từ trần nhà. Khương Nguyễn Nịnh ngước mắt lên, thấy trần nhà đỏ thẫm đang bám một con bạch tuộc đen kịt khổng lồ. Những xúc tu của nó bám chặt lấy trần nhà, bao phủ bộ nóc phòng và ngừng mấp máy. Trên mỗi sợi xúc tu hóa đều đang cuốn theo một đoạn chi thể .
Con bạch tuộc đang dùng xúc tu đưa những mẩu chi thể đó miệng, mỗi nó mở miệng, chất lỏng sền sệt chảy ròng ròng xuống .
"Lạch cạch, lạch cạch", thứ nước miếng trong suốt đặc quánh đó nhỏ xuống ngay bãi đất phía Khương Nguyễn Nịnh. Con bạch tuộc cô bằng đôi mắt đỏ lừ, ngửi thấy linh khí nồng đậm phát từ cô, nước miếng trong miệng nó càng tuôn nhanh hơn.