Vài phút , bà ngẩng đầu lên: "Khách nhân, Hoắc tiểu thư mà ngài tìm quả thật từng ở lữ quán của chúng một tháng ."
Khương Nguyễn Nịnh: "Số phòng?"
Người phụ nữ do dự.
Khương Nguyễn Nịnh: "Hửm?"
Người phụ nữ lập tức đáp: "4703."
Khương Nguyễn Nịnh gật đầu, xoay về phía cầu thang đá lên lầu.
Người phụ nữ định gọi cô , nhưng nghĩ đến điều gì đó, bà kìm nén trong hậm hực, dùng ánh mắt độc địa và lạnh lẽo chằm chằm theo bóng lưng cô lên lầu.
Khương Nguyễn Nịnh lối cầu thang.
Trên bức tường trắng của cầu thang đầy rẫy những dấu tay m.á.u to nhỏ khác , các bậc thang cũng vương vãi những vệt m.á.u cũ. Càng lên cao, âm sát khí càng nồng nặc, mùi m.á.u tanh nồng nặc xộc lên mũi gây khó chịu vô cùng.
Trên đường lên, cô va vài đang hốt hoảng chạy xuống. Gương mặt những hiện rõ vẻ sợ hãi tột độ, hét liều mạng chạy như thể phía thứ gì đó cực kỳ đáng sợ đang đuổi theo.
Khương Nguyễn Nịnh liếc họ, thấy cơ thể họ bao vây bởi từng tầng sát khí, mỗi đều mang gương mặt của kẻ sắp c.h.ế.t. Chưa đầy nửa giờ nữa, tất cả bọn họ sẽ bỏ mạng tại đây. Những đều mang nợ vài mạng , đáng để cô tay cứu giúp.
Cô nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục lên lầu.
Lên đến tầng 4. Tầng sát khí nặng nhất, lối ngập tràn sát khí đen kịt. Nhìn từ xa, chỉ thấy một mảnh đen ngòm, thể thấy rõ hành lang .
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-96-ai-ai-cung-mang-guong-mat-tu-khi.html.]
Khương Nguyễn Nịnh đưa tay ấn nhẹ giữa trán, một đạo kim quang nhàn nhạt hiện . Khi cô hành lang, những màn sát khí che mắt biến mất. Trên mặt đất là dòng m.á.u đỏ đang lưu động, những căn phòng ở hai bên hành lang đều cửa gỗ đen kịt, cửa dùng m.á.u mực để phòng.
Phòng 4703 ở cuối hành lang. Khương Nguyễn Nịnh nhanh chóng tới cửa phòng. Cô vặn tay nắm cửa, cảm nhận một luồng sức mạnh đang ngăn cản . Cô lạnh lùng một tiếng, dùng thêm chút lực vặn mạnh. Một tiếng "rắc" trầm đục vang lên, cửa phòng chậm rãi mở .
Bước trong phòng, Khương Nguyễn Nịnh gần như lập tức cảm nhận thở của Hoắc Thư Đình. Cô nương theo luồng thở mỏng manh đó sâu trong, dừng một chiếc tủ quần áo cũ nát.
Khương Nguyễn Nịnh đưa tay gõ gõ tủ: "Hoắc Thư Đình, em ở bên trong ?"
Hơi thở vốn yếu ớt bên trong đột nhiên trở nên dồn dập và hỗn loạn. Khương Nguyễn Nịnh dọa đang trốn bên trong, liền ôn tồn : "Đừng sợ, chị là mà trai em, Hoắc Trầm tìm đến cứu em. Ra ngoài , chị sẽ đưa em về nhà."
Thật cô thể trực tiếp mở cửa lôi Hoắc Thư Đình , nhưng hiện tại hồn phách của cô bé suy nhược . Cô sợ cô bé chịu thêm kích động sẽ dọa bay mất vài hồn vài vía, lúc đó ngoài mất công tìm về, sẽ tăng thêm ít việc cho cô.
"Chị... chị lừa !" Giọng sợ hãi của cô gái truyền từ tủ áo, "Em tin chị , chị là , , là quỷ ! Chị lừa em ngoài để ăn thịt em chứ gì!"
Khương Nguyễn Nịnh: "..."
Thôi , cô vẫn nên dùng cách đơn giản bạo lực thì hơn. Cô vươn tay kéo mạnh cửa tủ áo , trong tiếng thét kinh hoàng của cô gái, cô xách cô bé ngoài như xách một con gà con.
"Oa oa oa, đừng ăn thịt em!"
Hoắc Thư Đình co rúm thành một cục trong tay cô, run rẩy bần bật.