Chẳng trách kiếp những trong Huyền môn, vì tăng tiến tu vi trong thời gian ngắn mà tiếc mạo hiểm Thiên Đạo trừng phạt, cũng tìm loại linh thể bẩm sinh khí vận hộ để tẩm bổ.
Chỉ với 10ml m.á.u thể giúp cô đạt lượng linh lực sung túc đến thế. Nếu như hút với lượng lớn, hiệu quả sẽ còn kinh khủng đến mức nào.
Cũng may tu hành ở thế giới nhiều, kẻ tu vi thâm hậu càng hiếm, cộng thêm việc Hoắc Trầm xuất từ đỉnh cấp hào môn nên động là điều cực kỳ khó khăn. Nếu , chắc chắn sớm đám tu đạo lòng bất chính bắt từ lâu .
Đợi đến khi cơ thể hấp thụ bộ linh lực, Khương Nguyễn Nịnh mở mắt, về phía Hoắc Trầm và : " sẽ dùng thần hồn để nơi em gái đang nhốt. Trước khi mang hồn phách của cô về, để bất cứ ai quấy rầy."
"Hoắc , cần một môi trường tuyệt đối yên tĩnh và an ."
Hoắc Trầm cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm, thần sắc nghiêm túc: "Khương tiểu thư xin cứ yên tâm, sẽ bất kỳ ai đến quấy rầy cô ."
Khương Nguyễn Nịnh gật đầu, cô cầm lấy chiếc điện thoại của Hoắc Thư Đình tới xuống băng ghế sofa cạnh đó.
"Nếu gì bất ngờ, trong vòng hai giờ tới, sẽ mang cô trở về." Cô mở điện thoại một nữa, ngón tay nhấn giữ ứng dụng màu đen .
Lần , cô xua tan những luồng sát khí đó nữa, mà để mặc cho thứ sát khí lạnh lẽo đầy mùi m.á.u tanh chui tọt trong cơ thể .
Hoắc Trầm nhịn hỏi một câu: "Nếu trong vòng hai giờ mà về ..."
Khương Nguyễn Nịnh nhạt, giọng điệu đầy vẻ bất cần: "Thì và em gái đều sẽ nhốt ở nơi đó."
Nói xong, cô chậm rãi nhắm mắt , thả lỏng cơ thể, để ý thức của nhanh chóng chìm cõi hư vô vô tận.
Khi mở mắt nữa, khung cảnh xung quanh Khương Nguyễn Nịnh đổi.
Cô đang bên ngoài một lữ quán cũ nát. Lữ quán cao bốn tầng, lớp tường bên ngoài bong tróc từng mảng, lộ mặt bê tông gồ ghề. Cạnh cửa dựng một tấm biển gỗ đen, đó bốn chữ lớn màu đỏ: 【 Lữ quán Bốn Bảy 】.
Vân Vũ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-95-lu-quan-47.html.]
Cánh cửa lữ quán đang khép hờ. Khương Nguyễn Nịnh đưa tay đẩy cửa bước .
Một mùi ẩm mốc xen lẫn mùi hôi chua nồng nặc ập thẳng mặt. Khương Nguyễn Nịnh mặt biến sắc bên trong.
Đứng ở quầy lễ tân là một phụ nữ hơn ba mươi tuổi, mặc bộ sườn xám màu xám trắng bằng loại vải cũ kỹ, tóc tai bù xù, gương mặt trắng bệch chút biểu cảm về phía cô.
"Trọ ? Giường tầng 20 tệ một đêm, phòng thường 30, phòng đơn 80."
Giọng phụ nữ lạnh lẽo như băng, như tiếng máy móc chút cảm xúc nào.
Khương Nguyễn Nịnh mỉm : "Không trọ, tìm ."
Ánh mắt đờ đẫn của phụ nữ một chút biến đổi nhỏ, giọng vẫn cứng nhắc: "Lữ quán Bốn Bảy chúng chỉ cung cấp chỗ ở, cung cấp các dịch vụ khác."
"Ồ, ?" Khương Nguyễn Nịnh thản nhiên rút một lá bùa vàng từ trong túi , ngón tay kẹp lấy lá bùa, nhẹ nhàng gõ lên mặt quầy, "Có lẽ, bà nếm thử xem nó lợi hại thế nào đấy."
Nhìn thấy lá bùa vàng, đôi mắt đờ đẫn của phụ nữ đột nhiên trợn to. Gương mặt vốn biểu cảm trông càng trắng bệch hơn.
Bà nặn một nụ đôi môi cứng đờ: "Quý khách, xin hỏi ngài tìm là ai? Ở đây thể giúp ngài tra cứu hồ sơ lưu trú."
Khương Nguyễn Nịnh cất lá bùa túi: "Hoắc Thư Đình."
"Được, xin quý khách đợi một chút." Người phụ nữ cúi đầu, cầm lấy một cuốn sổ ố vàng, lật từng trang để tìm kiếm.