Lời của bác sĩ chủ trị Cố Xu Hoa suốt cả một buổi chiều, suýt chút nữa thì đến ngất xỉu.
Bà gục xuống bên mép giường, thành tiếng: "Yến Thư, con mau liên lạc với vị bạn hiểu huyền học của con , bảo cô nhanh tới xem cho Thư Đình. Em gái con mà chuyện gì thì cũng sống nổi, sẽ xuống đó bầu bạn với con bé!"
Hoắc Trầm vất vả lắm mới trấn an bà, hứa rằng sẽ lập tức liên lạc với , nước mắt Cố Xu Hoa mới chịu ngừng rơi.
Vân Vũ
Sau khi Hoắc Trầm trình bày xong, thấy thiếu nữ bên điện thoại khẳng định với một ngữ khí vô cùng chắc chắn: "Hoắc , cảm nhận phía bên sát khí nồng đậm. dám chắc em gái thực sự gặp tà linh."
"Tuy nhiên, xác định cụ thể con tà linh đó thuộc loại nào thì cần gặp mặt trực tiếp mới ."
Hoắc Trầm nắm chặt điện thoại, khuôn mặt thanh lãnh tuấn mỹ lộ một tia kinh ngạc. Anh vô cùng sửng sốt: "Tà linh? Khương tiểu thư, cô chắc chắn chứ?"
"Vâng, chắc chắn." Khương Nguyễn Nịnh quả quyết: " còn thể cảm nhận dấu hiệu sinh tồn của em gái đang ngày càng yếu . Có điều thắc mắc là, thông thường cô đáng lẽ sớm tà linh nuốt chửng , nhưng lúc nãy cô hôn mê hơn một tháng?"
Hoắc Trầm giật trong lòng: " ."
Khương Nguyễn Nịnh nghi hoặc hỏi: "Hoắc , em gái đeo vật gì trừ tà ?"
"Vật trừ tà?" Hoắc Trầm nghiêm túc suy nghĩ, bỗng nhớ : "Trên con bé đúng là đeo một miếng ngọc bội song ngư, đó là bảo vật truyền gia của Hoắc gia. và con bé mỗi đều một chiếc. Ông nội từng , ngọc bội là tổ tiên cầu xin từ một vị đạo trưởng."
"Hóa là thế." Khương Nguyễn Nịnh hiểu rõ: "Nếu đoán lầm, đôi ngọc bội song ngư đó hẳn là vật phẩm xuất từ Mao Sơn."
"Đạo thuật Mao Sơn nổi tiếng hậu thế với việc bắt quỷ, diệt quỷ và trừ yêu. Vị đạo trưởng mà tổ tiên cầu kiến hẳn là đạo hạnh nông cạn, vật phẩm ông tặng trừ tà hiệu quả sẽ thấp."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-75-gap-duoc-ta-linh.html.]
Khương Nguyễn Nịnh dừng vài giây, như đang uống nước: "Có ngọc bội hộ , tà linh thể đến gần . linh hồn của cô giam cầm ở nơi nào đó, thế nên mới dẫn đến việc vẫn luôn hôn mê bất tỉnh."
"Muốn cô thức tỉnh, bắt buộc tìm nơi giam cầm linh hồn, dẫn hồn phách trở về."
"Sáng mai, thể qua bệnh viện một chuyến để xem rốt cuộc là chuyện gì."
Đến lúc , Hoắc Trầm còn bất kỳ nghi ngờ nào nữa. Miếng ngọc bội và Hoắc Thư Đình đeo đúng là cầu từ một đạo sĩ Mao Sơn. Khương Nguyễn Nịnh từng thấy miếng ngọc nhưng thể chính xác xuất xứ của nó.
Anh trịnh trọng : "Vậy thì trăm sự nhờ Khương tiểu thư. Chỉ cần thể Thư Đình tỉnh , cô thể đưa bất luận điều kiện gì, chỉ cần Hoắc gia , đều thể thực hiện vì cô."
Khương Nguyễn Nịnh cũng khách sáo: "Yên tâm Hoắc , cần gì sẽ với , tuyệt đối khách khí ."
Một lát , cúp điện thoại. Hoắc Trầm trở trong phòng bệnh, thấy Cố Xu Hoa vẫn mắt đỏ hoe bên mép giường thầm lặng rơi lệ, cơm cũng chịu ăn, liền tới : "Mẹ, Thư Đình lẽ cứu ."
Cố Xu Hoa cả run lên, ngẩng đầu : "Con cái gì?"
Hoắc Trầm xuống bên cạnh bà, cầm lấy hộp cơm và đôi đũa đặt bàn: "Mẹ ăn chút gì , con ."
Cố Xu Hoa sốt sột nóng giận: "Đã lúc nào mà con còn úp úp mở mở với . Mau , câu của con là ý gì? Có bác sĩ rốt cuộc kiểm tra gì ?"