Cô xuống thời gian, đúng 12 giờ.
Còn một tiếng nữa mới đến giờ phát sóng.
Thời gian vẫn còn dư dả.
Cô quyết định ngoài bệnh viện tìm một tiệm cơm ăn , đợi ăn uống xong xuôi sẽ bắt xe về chung cư.
Linh lực tiêu hao quá nhiều chỉ khiến cô cảm thấy vô cùng mệt mỏi, mà cái bụng hiện tại cũng đang đói, cô cảm giác đói đến mức thể nuốt chửng cả một con trâu.
“Khương Nguyễn Nịnh, , ngay mà, những hành vi đây của em đều là đang chơi trò lạt mềm buộc chặt với .”
Cô đang cúi đầu, dùng phần mềm đặt đồ ăn để xem xét xung quanh cửa hàng nào ngon .
Bỗng nhiên, cô thấy một giọng quen thuộc vang lên từ phía .
Ngón tay Khương Nguyễn Nịnh đang chạm màn hình điện thoại khựng , cô chậm rãi ngẩng đầu.
Phó Cẩn Ngôn đang tới từ tòa nhà phòng khám bệnh.
Tòa nhà viện thứ ba và phòng khám bệnh cạnh , đến, thấy Khương Nguyễn Nịnh đang cúi đầu xem điện thoại.
Thiếu nữ mặc một bộ đồ thể thao rộng thùng thình, mái tóc dài nhiều năm nay buộc lên, để lộ khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo chỉ bằng bàn tay.
Nghe thấy giọng , cô thoáng sửng sốt, đó ngước mắt về phía .
Ánh mắt chạm , bước chân Phó Cẩn Ngôn khỏi dừng .
Hắn giơ cổ tay giờ, đó lạnh : “Coi như em còn điều. Giờ em tự tìm bác sĩ, đợi rút m.á.u xong, trợ lý Từ sẽ liên hệ với em.”
“Chỉ cần em ngoan ngoãn lời, ngoài 50 triệu và căn biệt thự hứa, một năm , sẽ cho em thêm một trăm triệu nữa.”
Khương Nguyễn Nịnh khẽ thở dài.
Trên khuôn mặt tuấn tú, tự phụ của Phó Cẩn Ngôn xẹt qua một tia khó chịu: “Làm đừng quá tham lam, nể tình em theo hai năm, đối xử với em là tận tình tận nghĩa !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-39-dinh-dau-deu-moc-luc-quang-hao-quang-xanh-la.html.]
Hắn cho rằng Khương Nguyễn Nịnh thở dài là vì thỏa mãn, còn đòi hỏi nhiều hơn.
Khương Nguyễn Nịnh thở dài một nữa, ánh mắt cô giống như đang một kẻ đần độn: “Với cái chỉ thông minh của , trách đỉnh đầu đều mọc hào quang xanh lá (lục quang), mà vẫn còn cảm thấy gặp chân ái.”
Phó Cẩn Ngôn mặt tối sầm: “Em đang lên cơn điên gì ?”
“Bạch nguyệt quang chân ái của sẽ sớm gọi điện thoại cho thôi, rằng cô kiểm tra mang thai. Anh tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên, lập tức thông báo tin vui cho cả nhà, hơn nữa quyết định nghênh đón cô ngay lập tức, cho cô một danh phận chính thức, để bảo bảo sinh một gia đình , hạnh phúc.”
“Bất quá, khoảnh khắc chân ái của mang thai, trai hẳn là còn vui hơn nhiều. Dù , đây chính là kết tinh tình yêu mà và Bạch Ấu Vi vất vả lắm mới .”
“Khương Nguyễn Nịnh, nó em mà còn bậy bạ nữa, liền……” Sắc mặt Phó Cẩn Ngôn âm trầm đến đáng sợ, định nổi giận, điện thoại di động bỗng nhiên vang lên.
Cơ thể Phó Cẩn Ngôn như đông cứng, vài giây , mới lấy điện thoại .
Khi thấy cuộc gọi là do Bạch Ấu Vi gọi đến, khuôn mặt tuấn tú của cũng cứng đờ vài giây, động tác chút máy móc nhấc máy: “Ấu Vi.”
Giọng kiều nhu dịu dàng của Bạch Ấu Vi mang theo sự vui mừng: “Cẩn Ngôn ca ca, tới bệnh viện ? Em một tin cho .”
Phó Cẩn Ngôn: “……”
Hắn ngẩng đầu, vẻ mặt quái dị Khương Nguyễn Nịnh một cái.
“Cái, cái tin gì.” Phó Cẩn Ngôn chính cũng nhận , trong giọng mang theo một tia căng thẳng.
Vân Vũ
Bạch Ấu Vi thẹn thùng : “Hôm nay bác sĩ kiểm tra sức khỏe cho em, em hồi phục , còn báo cho em một chuyện kinh hỉ.”
“Bác sĩ , em bảo bảo .”
Toàn Phó Cẩn Ngôn như thạch hóa ngay lập tức, thẳng bất động tại chỗ.