Khiếp Sợ! Thiên Kim Thật Là Đại Lão Huyền Học - Chương 37: Thu Quỷ

Cập nhật lúc: 2025-12-09 02:48:31
Lượt xem: 5

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Tiểu Vi, thê t.ử của , tới đón cô.” “Tiểu Vi, đến bên , đưa cô về nhà, chúng sẽ vĩnh viễn ở bên .”

Giọng âm lãnh từ xa đến gần, hết tiếng đến tiếng khác, ngừng gọi tên Dương Tiểu Vi.

Trong phòng, cánh cửa sổ nguyên bản đóng chặt bỗng nhiên một luồng gió thổi tung.

Tháng bảy, thời tiết nóng thể chịu nổi, mỗi ngày đều là cái nóng gần 40 độ C.

Ngoài trời nắng chói chang, nhưng luồng gió thổi căn phòng lạnh buốt. Nhiệt độ trong phòng phảng phất như giảm xuống mười mấy độ ngay lập tức, lạnh đến mức khiến nổi da gà.

Dương Tiểu Vi thấy giọng âm lãnh đang gọi tên , cô sợ hãi bịt chặt tai : “Không, thê t.ử của ngươi, ngươi , ngươi đừng tới tìm nữa.”

Trần Thục Phân tuy rằng thấy gì, nhưng lập tức tiến lên ôm con gái lòng, dù sợ hãi đến mức rùng , bà cũng buông con dù chỉ một chút.

Giọng âm lãnh ngày càng gần, cuốn theo cơn giận dữ ngập trời.

“Ai dám ngăn cản và Tiểu Vi, ngăn cản chúng ở bên , kẻ đó đáng c.h.ế.t!”

Càng lúc càng nhiều sương khói màu đen từ ngoài cửa sổ bay , nhiều đến mức cả căn phòng gần như sương đen nuốt chửng .

Ngoài phòng bệnh, gia đình Trần Thục Phân chỉ thấy căn phòng sáng sủa bỗng nhiên tối sầm , đó liền thấy rõ bất cứ thứ gì nữa.

Hơi thở âm lãnh chui từ khe cửa.

Trần Thục Phân trừng lớn mắt, từng đợt sương khói đen mờ nhạt với tốc độ cực nhanh quét về phía Dương Tiểu Vi trong lòng bà, nhưng ngay khi chạm con gái, chúng thoái lui nhanh chóng, như thể đụng thứ gì đó.

Cứ lặp như thế nhiều .

Sương khói màu đen dường như thể đến gần Dương Tiểu Vi nữa, khi phát một tiếng gào rống bén nhọn, liền chui trở trong phòng bệnh.

Trần Thục Phân sợ đến hồn vía lên mây, ý thức là phù triện phát huy tác dụng, bà như vớ cọng rơm cứu mạng, càng sức nắm chặt tấm phù triện trong tay.

Dương Tiểu Ni và Dương Chí Cường chứng kiến cảnh tượng cũng sợ đến run rẩy, cả nhà ôm thành một khối, dám thở mạnh một chút.

Trong phòng, sương khói màu đen giương nanh múa vuốt gào rống, quét về phía trung. Lát , chúng chậm rãi hội tụ thành một hình .

Đó là một đàn ông 40 tuổi.

Nam nhân sắc mặt trắng bệch, ngũ quan vặn vẹo thành một khối, dữ tợn đến mức thể phân biệt hình dáng ban đầu.

Đôi mắt đỏ tươi oán độc từ trung rũ xuống, ánh mắt âm lãnh đầy lệ khí dừng Khương Nguyễn Nịnh.

Phát hiện lừa, ánh mắt của nam quỷ đỉnh đầu càng thêm oán độc.

“Dám chắn đường của , c.h.ế.t!” Thanh âm nam quỷ âm lãnh, sát khí ngùn ngụt.

Khương Nguyễn Nịnh lạnh lùng về phía trung, hề hoang mang sờ một chồng phù triện màu vàng: “Lúc còn sống cũng chẳng ai trúng cái thứ hèn kém, tích cóp nhà ngươi, khi c.h.ế.t còn vọng tưởng xứng một cô sinh viên xinh xắn đẽ, tự soi gương xem xứng đáng ?”

Nam quỷ lập tức chọc giận, khuôn mặt quỷ dữ tợn, một cái miệng m.á.u nứt toác đến tận mang tai mở , phát một tiếng quỷ minh bén nhọn, nhào về phía Khương Nguyễn Nịnh.

Khương Nguyễn Nịnh híp mắt , ngón tay kẹp một tấm phù triện màu vàng, cúi đầu mặc niệm vài câu pháp quyết, phù triện cháy lên trong tay cô.

Cô ném phù triện lên trung.

Tiếng sấm ầm ầm chợt vang lên.

Một đạo tia chớp trống rỗng xuất hiện trong phòng, bổ thẳng xuống nam quỷ giữa trung.

Nam quỷ lập tức phát một tiếng hét thảm, hắc khí đ.á.n.h tan hơn nửa.

Khương Nguyễn Nịnh cho một chút thời gian nghỉ ngơi nào.

Phù triện trong tay tung , đạo Thiên Lôi thứ hai vang lên.

Liên tục bổ vài , nam quỷ đau đớn phát tiếng gào rống phẫn nộ thê lương, chống đỡ nổi từ trung rơi xuống.

Hắn rốt cuộc ý thức nguy hiểm, vẻ mặt quỷ dữ tợn lộ biểu cảm sợ hãi, chịu đựng đau đớn từ đất bò dậy, liền bay ngoài cửa sổ.

Khương Nguyễn Nịnh lạnh: “Muốn chạy, muộn!”

Bốn đạo lá bùa trong tay cô bay lên trung, hóa thành bốn luồng kim sắc quang mang, lượt lập ở bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc, vây nam quỷ đang chạy trốn pháp trận.

Kim sắc quang mang hóa thành một thanh kiếm sắc bén, đ.â.m xuyên qua thể nam quỷ, chỉ thấy một tiếng kêu t.h.ả.m thiết vô cùng thê lương, thể nam quỷ trong kim sắc quang mang hóa thành những mảnh vụn màu đen.

Cuối cùng, biến mất còn thấy bóng dáng tăm .

________________________________________

“Đại sư!” Dương Tiểu Ni thấy tiếng bước chân ở cửa vang lên, lấy hết can đảm ngẩng đầu, thấy là Khương Nguyễn Nịnh , cô kích động dậy.

“Không .” Khương Nguyễn Nịnh đưa chiếc vòng cổ cho cô, “Hắn về sẽ đến dây dưa em gái cô.”

“Đại sư, thật sự !”

Dương Tiểu Vi vẫn còn vẻ sợ hãi rụt rè, mặt cô còn trắng bệch, mặc dù thấy cảnh chiến đấu trong phòng, nhưng những tiếng gào rống khủng bố cũng khiến cô kinh hồn bạt vía.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-37-thu-quy.html.]

Người đàn ông trong mộng dung mạo tuấn phong lưu.

Đây cũng là nguyên nhân vì ban đầu cô động lòng với nam quỷ.

ngày đó cô đến khu rừng nhỏ, thấy hiện , bộ dạng giống trong mộng.

Lúc sợ hãi đến mức cất bước chạy, nhưng thể chịu khống chế về phía ngôi mộ và quan tài.

Hồi tưởng đủ thứ chuyện ngày hôm đó, Dương Tiểu Vi khỏi rùng một cái.

“Ừ, về sẽ tái xuất hiện.” Khương Nguyễn Nịnh ngước mắt, sắc mặt xanh trắng của Dương Tiểu Vi, , “Trong thời gian việc gì thì nên phơi nắng nhiều một chút, tống khứ âm khí còn sót .”

“Còn nữa.”

Cô chuyển ánh mắt về phía Dương phụ và Dương mẫu, vẻ mặt nghiêm túc : “Chuyện cũng là ngẫu nhiên, con gái các vị trêu chọc cọc âm đào hoa , là do nhân tố nhân vi dẫn đến.”

Dương Tiểu Ni sững sờ: “Đại sư, điều ý gì?”

Trần Thục Phân và Dương Chí Cường cũng vẻ mặt nghi hoặc, Dương Chí Cường khi phản ứng , sắc mặt khỏi biến đổi: “Nhân tố nhân vi? Ý của Đại sư là, hại Tiểu Vi?”

Khương Nguyễn Nịnh quá trực tiếp, chỉ : “Trừ các vị , còn ai sinh thần bát tự của con bé? Là cầm sinh thần bát tự của con gái các vị, mới xứng thành cọc âm đào hoa .”

Cô chỉ điểm đến đó dừng, tiết lộ thêm nhiều hơn.

Sau vài giây, Trần Thục Phân bỗng nhiên đen mặt, phẫn nộ mắng lên tiếng: “Là tam tẩu, khẳng định là tam tẩu ! Trước đây bà từng hỏi một , trong thôn xứng âm hôn, nhắm trúng Tiểu Vi nhà , chỉ cần lấy sinh thần bát tự xứng là . Lại còn nhà sẵn lòng đưa hai mươi vạn sính lễ, hỏi đồng ý !”

“Lúc đó mắng bà , ngờ, bà chịu bỏ cuộc. Thế mà dám lén lút cầm bát tự của Tiểu Vi xứng!”

Trừ Khương Nguyễn Nịnh , những còn đều vẻ mặt kinh ngạc.

Thật sự cầm sinh thần bát tự của Dương Tiểu Vi xứng âm hôn.

Người , thế mà của họ.

Mà lúc , Dương Tiểu Vi nghĩ tới đủ thứ chuyện về nhà, thể nhịn nữa run rẩy.

Dương Tiểu Vi tức giận đau khổ, nắm c.h.ặ.t t.a.y : “Trách đến nhà bà , bà cứ nhất quyết giữ ăn cơm, bàn cơm lúc còn mấy quen , lúc ăn cơm còn chằm chằm ! Ăn cơm xong bà tặng váy cho , hóa lúc đó bà rình rập !”

“Cái bà Triệu Thúy Hoa đáng c.h.ế.t !” Trần Thục Phân nghiến răng nghiến lợi , “Bà vì tiền, thiếu chút nữa hại c.h.ế.t con gái , sẽ để yên cho bà !”

Dương Chí Cường trầm mặc , nhưng vẻ mặt ông cũng thật khó coi, mặt mày xanh mét.

Ông tam tẩu của tham tiền.

Chỉ là ngờ, vì tiền, dám đ.á.n.h chủ ý lên con gái của họ.

Nghĩ đến lúc Dương Tiểu Vi cứu về thở thoi thóp, bác sĩ nếu chậm nửa giờ đào , lẽ còn, Dương Chí Cường nắm chặt nắm đấm, lửa giận bốc lên trong mắt.

Khương Nguyễn Nịnh lẳng lặng phản ứng của cả gia đình, chờ Trần Thục Phân phát tiết gần xong, cô mới mở miệng: “Chuyện giải quyết xong, liền lâu.”

“Về thù lao, cứ đưa một vạn . Chuyển khoản qua WeChat là .”

Kiếp Khương Nguyễn Nịnh tự xuất mã giải quyết những chuyện như thế cho khác, ít nhất đều bắt đầu bằng con tám chữ .

khác nay khác.

Thu nhập của gia đình Dương Tiểu Ni ở mức trung bình, mức giá cô đưa gần như chỉ là tượng trưng.

Dương Tiểu Ni mức thù lao cô đưa , nhẹ nhõm thở , một vạn thì họ vẫn thể xoay xở , cô lập tức đăng nhập WeChat chuyển khoản.

“Đại sư, sắp giữa trưa , cùng ăn một bữa cơm .” Dương Tiểu Ni thời gian, sắp đến giờ ăn.

, Đại sư ngài thích ăn gì, chúng lập tức đặt chỗ.” Thái độ của Trần Thục Phân và Dương Chí Cường lúc khác, đối với cô gái nhỏ trẻ hơn họ mấy chục tuổi mắt, hai đều khách khí.

Thậm chí mang theo vài phần cung kính.

Khương Nguyễn Nịnh lắc đầu: “Không , còn việc.”

Nghe cô như , cả nhà cũng tiện giữ nữa.

“Đại sư cứu Tiểu Vi, ân tình cả nhà chúng gì báo đáp, xin Đại sư chịu một lạy của cả nhà chúng .” Dương Chí Cường cúi , cúi đầu thật sâu với Khương Nguyễn Nịnh.

Trần Thục Phân cũng dẫn hai cô con gái, đồng loạt cúi lưng tạ ơn cô.

Khương Nguyễn Nịnh tiến lên ngăn cản, mà yên tâm thoải mái chịu cái cúi lạy .

Cứu một mạng hơn xây bảy tòa tháp chùa, là chuyện công đức vô lượng.

Cái lạy , cô nên nhận.

Vân Vũ

Ngay khi gia đình Dương Tiểu Ni cúi lưng tạ ơn cô, từng luồng kim sắc quang mang mờ nhạt xuất hiện đỉnh đầu họ. Khương Nguyễn Nịnh cảm thấy một luồng ấm áp giữa đôi lông mày, những luồng sáng vàng chứa đựng giá trị công đức đều cô hút trong cơ thể.

 

 

 

 

Loading...