Khương Nguyễn Nịnh xem qua mục hot search một lúc thoát .
Việc Hứa Minh Vũ thể kỳ tích sống sót , quả thực liên quan đến phúc báo mà Hứa gia tích lũy nhờ từ thiện trong nhiều năm.
Phúc báo chính là việc Hứa Minh Na phòng livestream của cô, nhờ đó mà vị trí Hứa Minh Vũ mắc kẹt.
Làm nhiều việc thiện chỉ thể tích phúc báo cho chính , mà còn thể tích phúc báo cho con cháu.
Hứa gia mỗi năm đều quyên góp ít tiền cho các tổ chức từ thiện, Hứa Thị xí nghiệp còn đặc biệt khai thác một dây chuyền sản xuất riêng, cung cấp vị trí việc cho khuyết tật.
Phúc báo tích lũy qua ngần năm hề nhỏ.
Những phúc báo , thời khắc mấu chốt, đổi một mạng sống cho hậu duệ nhà họ Hứa.
________________________________________
Khoảng 7 giờ tối.
Vân Vũ
Quán lẩu Cay Đến Hoan.
Mặc dù cuối tuần, nhưng bên trong quán lẩu chật kín . Mùi bơ bò đậm đà cùng với hương thơm nồng của hoa tiêu và ớt cay thường xuyên bay từ trong quán.
Khương Nguyễn Nịnh xuống xe ngửi thấy một mùi hương mê .
Cô thích ăn lẩu.
kiếp , từ khi cô quen Phó Cẩn Ngôn, cô còn mấy khi ăn lẩu nữa, thỉnh thoảng một , cô cũng lén lút như ăn trộm, sợ phát hiện.
Bởi vì Phó Cẩn Ngôn thích ăn cay.
Cô, một từ nhỏ cay vui, vì mà đổi thói quen ăn uống bao năm, từ bữa nào cũng ăn cay chuyển thành ba bữa một ngày chỉ ăn đồ thanh đạm.
Hơn nữa, Phó Cẩn Ngôn còn quy định rõ ràng cô ăn cay.
Bởi vì Bạch Ấu Vi cứ hai tháng cần m.á.u một .
Cho nên kiếp , ba bữa một ngày của cô hầu như đều ăn theo quy định của Phó Cẩn Ngôn, tuyệt đối phép ăn cay.
Nghĩ đến đủ loại chuyện kiếp , trong lòng Khương Nguyễn Nịnh vẫn cảm thấy khó chịu.
Đời , cô sẽ bận tâm bất cứ ai nữa.
Cô sảng khoái thế nào thì thế , chỉ sống vì chính .
Khi cô đến quán lẩu, Tần Phong và Vương An cũng tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khiep-so-thien-kim-that-la-dai-lao-huyen-hoc/chuong-137-thich-the-nao-thi-lam-the-ay.html.]
Cả hai đều mặc thường phục. Tần Phong mặc áo thun đen kết hợp với quần dài đen, cổ còn đeo một sợi dây chuyền mặt thánh giá bạc tinh xảo, trông vẻ còn khá hợp thời trang.
Hoàn khác hẳn so với lúc mặc đồng phục.
Tần Phong đặt một phòng riêng.
Nhân viên phục vụ tiến lên tiếp đón, dẫn cả nhóm trong quán.
Khi Tần Phong bước , Khương Nguyễn Nịnh thấy vài cô gái đang thì thầm: “Mau kìa, một trai đang tới. Chính là mặc áo thun đen đó, trông trai quá.”
“Cô gái bên cạnh là bạn gái , thật xinh nha.”
“A, bạn gái ? còn định xin WeChat.”
Khương Nguyễn Nịnh: “……”
Giọng của mấy đó nhỏ, hơn nữa trong quán đông , tiếng ồn ào, nên Vương An và Tần Phong đều thấy cuộc đối thoại của họ.
Khương Nguyễn Nịnh là tu hành, ngũ quan nhạy bén hơn thường nhiều, nên cô rõ mồn một.
Cô nghiêng đầu, liếc Tần Phong một cái.
Vừa nãy để ý lắm, lúc cố ý kỹ, ừm, quả thật trai.
Tần Phong cảm nhận ánh mắt của cô, đầu , ánh mắt lập tức chạm đôi đồng t.ử đen láy, sáng long lanh của cô. Tim đột nhiên đập nhanh hơn mấy nhịp: “Khương tiểu thư, cô, cô đang gì thế?”
Khương Nguyễn Nịnh chống cằm, : “Tiểu Tần cảnh sát mặc như thế , trai.”
Tần Phong sững sờ, khuôn mặt trắng nõn nhanh chóng hiện lên một tầng đỏ ửng.
Khương Nguyễn Nịnh nhận xét xong thì đầu , theo nhân viên phục vụ phòng riêng.
Tần Phong vẫn còn ngẩn ngơ cô, cảm thấy mặt hình như càng lúc càng nóng.
Bệnh viện.
Cố Từ Hoa vẫn luôn túc trực bên giường bệnh.
Cứ cách một lát, cô đồng hồ. Thấy 8 giờ tối mà Hoắc Thư Đình giường bệnh vẫn tỉnh , cô khỏi chút nóng nảy.