Khi Vợ Chồng Đông Bắc Nhận Nuôi Nữ Phụ Ác Độc - 5
Cập nhật lúc: 2025-11-01 09:42:10
Lượt xem: 631
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
cúi đầu, chút hổ, tay vân vê vạt áo.
Còn kịp trả lời, chú nhẹ nhàng ôm lòng, khe khẽ thở dài:
“Là do… chú và dì cho con đủ cảm giác an ?”
Toàn run lên.
Không hiểu vì nước mắt cứ thế tuôn trào, như hạt ngọc đứt chuỗi, ngăn .
Giọng ấm áp vang lên bên tai:
“Một đứa trẻ luôn ăn no, sẽ chẳng bao giờ sợ bữa đói. Con hỏi câu đó, nghĩa là… trong lòng con vẫn sợ.”
“Đừng sợ. Không .”
“Chú và dì Vương từ lâu coi con là con ruột của . Dù con gây chuyện gì lớn đến , vẫn còn chú phía , dì đỡ phía , nhà ai bỏ rơi ai cả.”
Nước mắt ướt đẫm vai chú.
Chú cảm nhận , vội ngẩng lên lau nước mắt cho , miệng vẫn quên càu nhàu:
“Ấy ui giời ơi, nữa ~ Chú mắng gì mà ?”
, ôm chầm lấy cổ chú thật chặt.
Trước đây, những đêm dài ngủ, vẫn lén đạn mạc, cá cược xem bao giờ nhà sẽ chịu nổi mà đem trả về cô nhi viện.
Ngày qua ngày, mùa nối mùa, mâm cơm vẫn đầy ắp món Đông Bắc thơm lừng.
Tình yêu chú và dì dành cho vẫn hề giảm sút.
ôm chặt chú, bao lời trong lòng, cuối cùng chỉ một câu đơn giản:
“Bố ơi, tối nay con ăn thịt hầm.”
Bố cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, nhưng đôi tay khẽ run sớm bán cảm xúc trong lòng.
Chỉ thấy bố nghẹn ngào đáp:
“Được… …”
Rồi nắm tay, trong ánh chiều tà rực rỡ, chậm rãi bộ về nhà.
14.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Chuyện gọi bố … diễn yên ả hơn tưởng.
Cứ như thể, việc gọi “bố”, gọi “” từ lâu là điều hiển nhiên trong cuộc sống.
Không ai rằng, để thốt hai chữ , âm thầm tập tập hàng trăm, hàng nghìn trong lòng.
Cơn sóng ngầm trong lòng ba chúng , đến khi bàn ăn hóa thành một dòng suối nhỏ êm đềm.
Mẹ kể chuyện xảy ở trường hôm nay, tức đến mức suýt bẻ gãy cả đôi đũa.
Bố lập tức dàn hoà:
“Đừng đập bàn đập ghế, hợp với nếp nhà !”
Mẹ hít sâu mấy để bình tĩnh , đó bảo sẽ lo thủ tục chuyển trường cho , dù phiền đến cũng đưa sang ngôi trường nơi đang giảng dạy.
khẽ lắc đầu, từ chối.
“Con sai. Nếu con chuyển trường, chẳng khác nào ngầm thừa nhận con tật giật . Con trốn chạy.”
Bố khen suy nghĩ, cũng thêm gì nữa.
Suốt cả bữa cơm, họ cố tỏ thật bình thản.
Thế nhưng…
Khi phòng học bài, vẫn thể thấy tiếng thì thầm hí hửng của họ trong bếp:
“Con bé gọi bố đấy nhé, mới đến ! Thế là bố hơn một bậc nha~”
“Anh quá ha! Nếu hôm đó em mặt, chắc chắn nó sẽ gọi !”
“Ui giời, thôi thì nó thích bố hơn tí cũng , đừng ghen~”
“Anh còn nhảm nữa là em đập đấy!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-vo-chong-dong-bac-nhan-nuoi-nu-phu-ac-doc/5.html.]
…
Sự việc kết thúc bằng việc Trương Chí Soái chính thức xin mặt cả lớp.
Hôm đó, khi rời khỏi văn phòng, chú Trịnh rõ ràng:
“Chuyện , sẽ thành văn bản chính thức gửi lên phòng giáo dục. Thầy cô thiên vị, bóp méo sự thật, nhận xử lý thích đáng.”
Còn xấp tiền quỹ mất một cách “thần bí” thì ?
Sau cùng… nó tìm thấy trong đống khăn giấy dùng trong ngăn bàn của Trương Chí Soái.
Toàn lớp đều chuyện.
Cảnh sụt sịt, nước mắt nước mũi đầy mặt, truyền khắp cả khối.
Cậu còn mặt mũi giữ chức lớp trưởng.
Chức lớp trưởng chuyển cho một bạn nữ đeo kính dày cộp, tính tình hiền lành, trầm lặng.
Ngày đầu tiên tiếp nhận chức lớp trưởng, cô lén lút đưa một mảnh giấy nhỏ.
ngước lên , bắt gặp ánh mắt cô liền thấy gương mặt đỏ bừng trốn tránh.
mở mảnh giấy , đó :
[ dạy học, dạy võ, ?]
Từ đó, bạn đầu tiên trong những năm tháng cấp hai.
15.
Từ khi lớp trưởng mới, việc học của gần như chẳng khiến bố lo lắng gì nữa.
Chỉ là vô tình phát huy vượt sức trong kỳ thi nghiệp cấp hai, đậu thẳng ngôi trường cấp ba nhất thành phố.
Ngôi trường chỉ điểm đầu cao ngất ngưởng, tỷ lệ đỗ đại học cũng thuộc dạng “quái vật”.
Hầu hết các phụ điều kiện và tham vọng đều tìm cách để nhét con đây.
Vì , ngay trong ngày khai giảng đầu tiên, gặp quen cũ: Trình Vân.
À , giờ gọi là Trần Vân mới đúng.
Nghe điểm thi của cô thấp hơn điểm chuẩn đến vài chục điểm, nhờ nhà họ Trần bỏ một khoản tiền lớn mới nhận .
Quả thật, phận đúng là tay biên kịch mát tay.
Vòng vo một hồi, cuối cùng vẫn sắp xếp cho và cô cùng một lớp.
Khi thấy , Trần Vân rõ ràng cực kỳ kinh ngạc.
Cô c.ắ.n môi, bước gần , hạ giọng hỏi:
“Sao … cũng học ở đây?”
Ảnh hưởng bởi mấy năm sống trong bầu khí Đông Bắc đậm đặc ở nhà, cũng vô thức mà bật giọng địa phương:
“Ối giời ơi, mà cứ tưởng trường nhà mở chứ. Thế nào, khác giỏi quá nên tin là họ thi đậu ?”
Trần Vân sững , như thể tin nổi lời là thật.
Cho đến khi giáo viên sắp xếp chỗ dựa theo điểm đầu , bàn đầu.
Cô … cuối lớp.
Tất cả nghi ngờ tan biến như khói.
Trần Vân chọc đúng lòng tự ái.
Vừa học xong tiết đầu tiên, lao đề như lên đồng.
Chẳng đang luyện gì.
đoán chắc là… luyện tên cho hơn.
Đạn mạc thấy cảnh thì cực kỳ cảm động:
[Vân Vân cố gắng quá nè! Tương lai thi đại học nhất định sẽ vượt mặt Tiểu Ngũ!]
[Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, bạn trai và tiền đồ của Vân Vân đều sẽ hơn cô !]
[Nhắc đến bạn trai… nam chính sắp xuất hiện ?]
[Hehe, con nhỏ tâm cơ Tiểu Ngũ chuẩn tranh giành nam chính với Vân Vân . cũng kệ ,
cùng lắm cũng chỉ là bia đỡ đạn tình cảm cho cặp chính thôi mà~]
chỉ : Trên đời , thứ ai cũng yêu là tiền mặt, chứ “tiểu bạch hoa” “nữ chính vạn mê”.
Mong đạn mạc điều một chút.
đảo mắt, đập sách lên đầu gối, bắt đầu ngủ một giấc giữa tiết học đầu tiên.