4.
Họ thật sự là những .
Ăn cơm xong, chú và dì còn đưa trung tâm thương mại dạo một vòng lớn.
Tất cả đồ dùng sinh hoạt và quần áo đều mới .
Khi trở về đến nhà thì trời khuya lắm .
bộ đồ ngủ mới, co ở một góc giường.
Ở cô nhi viện, một chiếc giường thường nhường cho mấy đứa cùng .
Ngủ rộng một chút thôi là sẽ khiến khác chèn ép, chẳng chỗ xoay .
Vậy nên… cuộn tròn từ lâu trở thành thói quen ngủ của .
Nửa mê nửa tỉnh, dần chìm giấc ngủ…
Loáng thoáng cảm giác như ai đó bước phòng, nhẹ nhàng xuống bên cạnh giường.
“Lão Trịnh , xem… mấy cái đạn mạc mà chúng thấy hôm nay, là hoa mắt ?”
“Một thấy thì còn là ảo giác, chứ hai cùng thấy thì chắc sai .”
“ bọn họ quá đáng thật đấy. Một đứa nhỏ thì thể đến mức nào chứ?”
“Chỉ cần vợ chồng đối xử thật lòng với con bé, thì nó sẽ chệch đường .”
“ mà thật sự , em thấy quý nó từ tận đáy lòng. Về nhà , nó chính là con gái ruột của . Sau ai mà dám bắt nạt nó, em để yên !”
còn đang lơ mơ, mí mắt nặng trĩu, mở nổi.
vẫn cảm nhận , họ thật nhẹ nhàng… nhẹ nhàng nhấc lên, đặt giữa giường.
Nơi thật mềm, thật rộng.
Không ai chen chúc.
Cũng chẳng cần vì sợ chèn khác mà co quắp, cứng ngắc đến nỗi sáng dậy đau cả .
Đây là giấc ngủ yên bình nhất mà từng .
5.
Người vẫn , yêu một giống như chăm hoa.
Còn chú Trịnh và dì Vương thì yêu như… nuôi heo .
Món ăn Đông Bắc lúc nào cũng nhiều, mà món nào món nấy đều cực kỳ đưa cơm.
Từ chỗ chỉ dám ăn nửa bát, dần dần thể ăn hết hai bát to đầy căng.
Viện trưởng từng dặn :
“Tới nhà thì điều, đừng ăn nhiều quá kẻo vui.”
Đạn mạc cũng thường xuyên hiện lên:
[Có gì ngon mà ăn như từng thấy đồ ăn , đúng là đầu thai thành heo cũng nên.]
[Cũng may Vân Vân nhà chúng cặp vợ chồng giàu nhận nuôi, giờ ngày nào cũng ăn đồ Michelin, đúng là kiểu tiểu thư trong mơ.]
[Chắc ở cô nhi viện đói lâu quá nên giờ mới ăn kiểu “trả thù đời” như , y như ma đói đầu thai. thấy cặp vợ chồng chắc sớm muộn gì cũng chán cô thôi.]
Trước đây, mỗi đạn mạc mang so sánh với Trình Vân, đều ghen tị.
Ghen tị vì cô luôn những thứ hơn .
Ghen vì chỉ cần yên, cô cũng thể một cuộc sống hạnh phúc.
từng giành lấy tất cả những gì cô .
thì khác.
Trong lòng lặng sóng.
Món ăn chú Trịnh nấu ngon.
Mỗi thấy ăn sạch sành sanh, chú đều híp mắt, vui như Tết.
Hoàn trái ngược với những gì đạn mạc rằng “sẽ ghét vì ăn nhiều quá”.
Dì Vương Thư cũng .
Dì từng tự nấu ăn, nhưng vì mà bắt đầu thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/khi-vo-chong-dong-bac-nhan-nuoi-nu-phu-ac-doc/2.html.]
Lần đầu tiên dì món xúc xích xào, mặn tới mức cả hai uống hết cả bình nước.
Kết quả là khi về, chú Trịnh hì hục nấu luôn ba món mặn một món canh.
Và nghiêm giọng “ lệnh” dì đừng bao giờ tự nhiên nổi hứng bếp nữa.
Dì chỉ hì hì, hứa sẽ bén mảng bếp nữa.
Từ đó về , mỗi khi chú bận, kịp về nấu cơm, dì sẽ dắt ngoài ăn hàng.
Trước đây chẳng hề thì món ăn cũng nhiều loại như .
Đủ loại, nhiều đến mức ăn mà chỉ thôi no mắt.
Mỗi như thế, dì đều gọi cả bàn đầy đồ ăn.
Rõ ràng hai thể ăn hết , dì vẫn cứ gọi.
Dì bảo:
“Những món con nít nhà ăn, thì con gái nhà cũng ăn hết một lượt.”
cúi đầu, tiếp tục xúc cơm.
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Vị cơm đậm đà, vì xen trong đó, là vị mặn của nước mắt.
Thì , yêu thương… chính là cùng ăn từng bữa cơm.
6.
Trước khi sắp học, chú và dì nghiêm túc hỏi : “Con cái tên như thế nào?”
Họ , tên là thứ sẽ gắn bó với cuộc đời một .
Một chuyện quan trọng như thế, họ chính là quyết định.
Thậm chí, họ còn … đến họ của cũng do tự chọn.
“Miễn đừng lấy cái tên kiểu Hoàng Phủ Thiết Ngưu là , chú với dì đều ủng hộ hết !” chú Trịnh hề hề.
“Hoàng Phủ Thiết Ngưu cái gì! Anh đừng nhảm nữa, con gái nhà gu lắm đấy!” dì Vương trừng mắt.
Chú Trịnh lúc nào cũng thích chọc ghẹo dì như .
Cuối cùng, dì “thụi” cho mấy cái thì mới chịu toe toét, hớn hở như đứa trẻ.
Trong bầu khí vui vẻ và ấm cúng , ngay cả một như … cũng kìm mà bật theo.
hai họ, hai con chẳng chút m.á.u mủ gì với , nhưng nguyện ý đưa tay kéo khỏi đáy sâu cuộc đời.
Ngập ngừng một chút, khẽ:
“Con nghĩ kỹ …”
“Con tên là Trịnh Hảo ạ.”
“Vì… thứ sẽ thỏa, chỉn chu và lành.”
Hai ngớ một giây, đó vui mừng đến mức giấu nổi.
“Hay quá mất!”
“Trịnh Hảo, cái tên ý nghĩa!”
“Ngày mai chú dì sẽ giấy tờ cho con ngay nhé!”
7.
Sau khi lên cấp hai, thỉnh thoảng vẫn thể tin tức của Trình Vân qua những dòng đạn mạc.
Cặp vợ chồng giàu nhận nuôi cô mang họ Trần, vì cái tên “Trình Vân” đổi thành Trần Vân.
Giờ đây, Trần Vân là một tiểu thư chính hiệu, ngày ngày học ngoại ngữ, học đàn, học nhạc, nuôi dạy để trở thành một thiên kim tiểu thư đúng nghĩa.
Đạn mạc ngừng so sánh cuộc sống của và cô :
[Bố nuôi của cô nghèo rớt mồng tơi, tiền cho học thêm, chỉ thể đáy xã hội.]
họ sai.
Chú Trịnh và dì Vương tuy đăng ký cho học bất kỳ lớp ngoại khóa nào, nhưng họ dạy những điều quý giá hơn nhiều.
Chú Trịnh dạy trung thực, giữ chữ tín, và còn dạy vài chiêu tự vệ cơ bản để phòng .
Dì Vương phụ trách việc học của , dạy rằng học chỉ để thi cử, mà để hiểu, để sống, và giữ vững niềm tin cùng lý tưởng trong tim.