“Tô Vãn, … thể giải thích—”
“Giải thích cái gì?” cắt ngang. “Giải thích chuyện kết hôn ba năm nhưng vẫn nuôi vợ cũ? Giải thích chuyện để cô m.a.n.g t.h.a.i mua nhà cho cô ? Hay giải thích chuyện khám t.h.a.i với cô nhưng với là công tác?”
Anh lời nào.
“Trần Mặc, coi là cái gì?”
Anh cúi đầu.
Mẹ chồng đột ngột lên tiếng.
“Vãn Vãn, con đừng kích động—”
“Mẹ, bao nhiêu ?” sang bà.
“…”
“Mẹ từ khi nào họ với ? Biết từ khi nào Lâm Vi mang thai? Biết từ khi nào đứa bé là của Trần Mặc?”
Mẹ chồng im lặng.
“Mẹ đều hết, đúng ?” . “Mẹ bảo đón cô xuất viện, là tận mắt thấy đứa bé đó, để chấp nhận ‘sự ’, đúng ?”
Mặt chồng đỏ bừng.
“ là vì cái nhà !” Giọng bà the thé. “Con của Lâm Vi là con trai! Còn con sinh là con gái! Con gái là nhà khác, chỉ con trai mới là con nhà ! là vì hương hỏa nhà họ Trần!”
sững .
“Mẹ chấp nhận đứa bé đó?”
“Một đàn bà nhỏ nhen thế?” Mẹ chồng đầy lý lẽ. “Nó ly hôn , con còn sợ cái gì? Đứa bé là cốt nhục nhà họ Trần, thể mặc kệ ?”
bà, bỗng bật .
“Mẹ đúng.”
“Hả?”
“Con đúng là nhỏ nhen.” . “Cho nên con nhẫn nhịn nữa.”
phòng ngủ, cầm lấy chiếc điện thoại chuẩn sẵn.
Trần Mặc đuổi theo.
“Tô Vãn, em gì đấy?”
“Báo cảnh sát.” đầu . “ giám định huyết thống.”
4
thật sự báo cảnh sát.
Báo cũng chẳng giải quyết chuyện .
câu đó đủ họ hoảng.
Sắc mặt Trần Mặc và chồng đều đổi.
“Em định gì?” Giọng Trần Mặc căng thẳng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-toi-con-dang-o-cu/5.html.]
“ , giám định huyết thống.” . “Anh chắc đứa bé con ? Vậy thì giám định, xác nhận cho rõ.”
“Không cần .” Anh . “Đứa bé… đứa bé đó là con .”
sững .
“Anh thừa nhận ?”
Anh cúi đầu, .
Mẹ chồng sốt ruột.
“Tiểu Mặc, con cái gì !”
“Mẹ, giấu nữa .” Giọng Trần Mặc thấp. “Tin nhắn, ảnh chụp, tất cả đều ở trong tay cô .”
Mẹ chồng trừng mắt .
“Cô lục điện thoại của nó?”
“ xem điện thoại của chồng , vấn đề gì ?”
“Cô—” Mẹ chồng chỉ tay . “Cô tính toán chi li như , chẳng trách Tiểu Mặc—”
“Chẳng trách cái gì?” cắt ngang. “Chẳng trách ngoại tình?”
Mẹ chồng nghẹn họng.
“Mẹ, ý là Trần Mặc ngoại tình là vì quá tính toán?” . “Vậy chuyển cho vợ cũ 460.000, còn cho mỗi tháng 300 tiền tiêu vặt, cũng tính ?”
“Ba trăm?” Mẹ chồng ngẩn .
“Mẹ ?” sang Trần Mặc. “Mỗi tháng đưa cho 8000 tiền sinh hoạt, cho 300 tiền tiêu vặt. Vậy tiền còn ? Đều đưa cho Lâm Vi ?”
Trần Mặc .
“Ba năm hôn nhân, đưa 288.000 tiền sinh hoạt. Còn chuyển cho Lâm Vi 460.000.” từng chữ một. “Trần Mặc, tiền của , cũng lấy nuôi tiểu tam ?”
Anh ngẩng đầu, mặt đỏ bừng.
“Tiền của em là tiền sinh hoạt!”
“Tiền sinh hoạt?” . “Vậy tiền của thì ? Lương 25.000 một tháng, đóng 10.000 sinh hoạt, còn 15.000. Ba năm là 540.000. Anh chuyển cho Lâm Vi 460.000, tiêu bao nhiêu cho bản ? Tiết kiệm bao nhiêu?”
Anh lời nào.
“ kiểm tra hết .” . “Tiền tiết kiệm tên , chỉ còn 32.000. Tiền của , tất cả đều đưa cho cô .”
Sắc mặt Trần Mặc càng lúc càng khó coi.
Mẹ chồng há miệng định , nhưng gì.
“Bây giờ hai lựa chọn.” họ. “Thứ nhất, ly hôn. Chia tài sản, quyền nuôi con, theo pháp luật.”
Trần Mặc ngẩng đầu.
“Thế lựa chọn thứ hai?”
“Không lựa chọn thứ hai.”
“Tô Vãn!” Mẹ chồng cuống lên. “Con chỉ vì chút tiền mà phá nát gia đình ?”
“Chút tiền?” bà. “Mẹ, 460.000 mà cho là chút tiền?”