Trần Mặc lương tháng 25,000, 12,500.
Ba năm kết hôn, mỗi tháng đưa về nhà 8000 tiền sinh hoạt, góp 10,000.
tưởng hai đứa đang cùng tiết kiệm.
Thì chỉ tiết kiệm.
Còn tiền của , đều đưa cho vợ cũ.
Cửa mở, Trần Mặc về nhà.
“Sao em vẫn còn ? Anh bảo em đón Lâm Vi, ?”
.
“Trần Mặc, ba mươi tám vạn.”
Anh sững .
“Em gì?”
“Ngày 15/10/2024, chuyển cho Lâm Vi 380,000 tệ.” dậy. “Ghi chú là tiền đặt cọc mua nhà.”
Sắc mặt lập tức đổi.
“Em lục điện thoại ?”
“Anh chuyển tiền mua nhà cho vợ cũ, 380,000, nghĩ em nên ?”
“Đó… đó là cho cô mượn!” Giọng bắt đầu lớn. “Cô một nuôi con, cho mượn ít tiền thì ?”
“Cho mượn?” lạnh. “Vậy giấy mượn ?”
Anh nghẹn họng.
“Trần Mặc, chuyển cho cô bao nhiêu tiền? đếm , 47 , trong ba năm, ít nhất là 5000, nhiều nhất là 380,000. Anh tính thử xem, tổng cộng bao nhiêu?”
Anh im lặng.
chờ mở miệng.
“Tô Vãn, em giải thích—”
“ hỏi , cô nhập viện vì bệnh gì?”
Anh ngập ngừng.
“Phụ khoa.”
“Phụ khoa gì?”
Anh đáp.
thẳng mắt .
Ánh mắt bắt đầu lảng tránh.
“Trần Mặc, cô sinh con ?”
Mặt trắng bệch.
2
Anh trả lời.
vẻ mặt lên tất cả.
tựa đầu giường, .
Hôm nay là ngày thứ 7 sinh của , cơ thể vẫn còn chảy m.á.u.
Vậy mà bảo đón— là vợ cũ của —một phụ nữ cũng mới sinh con.
“Đứa bé đó, là con ai?”
Trần Mặc mím môi, .
“Trần Mặc, hỏi , đứa con đó là của ai?”
“Không liên quan đến em.” Cuối cùng mở miệng, giọng thấp đến mức gần như thì thầm. “Đó là chuyện của và cô từ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-toi-con-dang-o-cu/2.html.]
“Từ ?” khẩy. “Cô sinh con lúc nào?”
Anh vẫn trả lời.
lấy điện thoại, mở lịch.
“Con gái chúng sinh ngày 3/11. Hôm nay là 10/11, tròn 7 ngày.” . “Anh hôm nay cô xuất viện, bình thường sản phụ ở viện 5 đến 7 ngày. Tức là, con cô sinh từ ngày 3 đến 5/11.”
dừng vài giây.
“Trần Mặc, đứa bé đó và con gái chúng , cách bao nhiêu ngày?”
Mặt càng lúc càng tái.
“Hai mươi tám ngày.” Cuối cùng . “Con cô lớn hơn con 28 ngày.”
tính nhẩm.
“Tức là, cô m.a.n.g t.h.a.i từ tháng 1 năm nay.”
Anh đáp.
“Tháng 1 năm nay, m.a.n.g t.h.a.i 3 tháng.” , “Khi đó ngày nào cũng khám t.h.a.i cùng , đúng ?”
Anh cúi đầu.
“Trần Mặc, khám t.h.a.i với , để cô m.a.n.g t.h.a.i ?”
“Không !” Anh ngẩng đầu lên, “Lúc cô mang thai, ! Cô đó là con của bạn trai cũ!”
“Bạn trai cũ?” khẩy. “Vậy chuyển cho cô 38 vạn mua nhà gì? Giúp bạn trai cũ cô nuôi con ?”
Anh á khẩu.
Ngoài cửa vang lên tiếng chồng: “Cãi gì ? Con còn đang ngủ đấy!”
mặc kệ.
“Trần Mặc, cho , đứa bé đó con ?”
Anh mở miệng.
“Anh … chắc.”
“Anh chắc?”
“Cô , nhưng… nhưng đứa bé giống .”
sững .
Giống ?
“Anh từng gặp đứa bé đó ?”
Trần Mặc cúi đầu.
“Khi cô nhập viện, đến thăm.”
hít sâu một .
“Trần Mặc, vợ đang ở cữ, còn thì thăm vợ cũ và con cô ?”
“Anh chỉ đến một chút thôi…”
“Anh đến một chút?” Giọng cao v.út, “Anh mua nhà cho cô , thăm cô sinh con, bây giờ còn bắt vợ đón cô xuất viện? Trần Mặc, coi là cái gì?”
Mẹ chồng đẩy cửa bước .
“Vãn Vãn, con nhỏ tiếng thôi!” Bà cau mày. “Ở cữ mà tức giận thì cho sức khỏe.”
“Mẹ, ?” bà. “Trần Mặc chuyển cho vợ cũ của 38 vạn. Cô mới sinh con, và đứa con đó thể là của Trần Mặc.”
Sắc mặt chồng đổi.
Chỉ trong chớp mắt.
Rồi lập tức trở bình thường.
“Con linh tinh gì thế.” Bà , “Lâm Vi ly hôn hai năm , con cô là của Tiểu Mặc ?”
bà chằm chằm.