🌟 CHƯƠNG 8 – YÊU MA TỈNH GIẤC, TIÊN NỮ TĂNG TU VI, CEO LẠI MÓC NỮ CHÍNH KHÔNG THƯƠNG TIẾC
Đêm đó, gió phàm giới bỗng đổi hướng.
Không ai cảm nhận —
ngoại trừ một tiểu tiên mất 90% tu vi đang ôm mèo ngủ như trẻ con ôm gối.
Sở Uyển đang ngủ ngon thì bỗng cả tê nhẹ, tay nàng sáng lên ánh linh lực trắng.
Nàng bật dậy:
“Ủa??? Tu vi … tự tăng?! Ai cho phép?!”
Mèo đang ngủ bụng nàng ngẩng đầu: “Mrrr?”
Nàng cổ tay , nơi mấy trăm năm mờ tịt, nay hiện lên một đường linh văn mảnh như chỉ:
“Không lẽ… ta突破 (đột phá)???”
Mèo kêu "mew~" như khuyến khích.
Nàng sung sướng:
“Ta… lên nửa cảnh giới !! Lên thật !! Ngon ghê!!”
ngay lập tức, sắc mặt nàng đổi:
“Khoan… tự dưng tăng tu vi… chuyện .”
Mèo: “Mrrr?”
“Trời thưởng công ? Không. Ta gây họa ai thưởng hết.”
Cô ôm đầu:
“Vậy nghĩa là…”
⭐ CẮT CẢNH – BÊN NGOÀI THÀNH PHỐ
Một tòa nhà cũ kỹ, tầng hầm niêm phong từ nhiều năm, bỗng ánh đỏ rỉ từ khe nứt.
Rầm… rầm…
Một giọng khàn trầm, mơ hồ:
“…Tiên khí… ai dám mang tiên khí phàm giới của …?”
Lưới phong ấn thời cổ… nứt đến 3 đường.
Một yêu ma đang tỉnh dậy.
⭐ TRỞ LẠI NHÀ HÁCH LIÊN MINH
Hách Liên Minh đang báo trong phòng khách thì tiếng chạy bịch bịch.
Sở Uyển lao , tóc rối như sấm, ôm mèo trong tay:
“Liên Minh!! Liên Minh!! Nguy !!”
Hắn ngẩng lên, mặt bình thản như báo thời tiết:
“Cô nổ cái gì nữa?”
“Không !! Lần thiệt luôn!!”
“Không tin.”
“Nếu nổ thì thú nhận liền! Còn vụ … liên quan đến yêu ma!!!”
Hắn gấp báo:
“Yêu ma nào?”
“Ta ! thứ gì đó hút linh khí trong thành phố … mạnh. Nó vô tình đẩy tu vi lên luôn!”
Hắn nghiêm túc hẳn:
“Tăng tu vi là điều cô hoảng?”
“Vì cái gì giúp tăng… cái đó nguy hiểm hơn nhiều!!”
Mèo trong tay nàng mèo “meow!” đồng ý.
Hách Liên Minh mèo:
“Cả con mèo cũng hùa theo.”
“Nó là linh thú!! Nó hiểu!”
“Nó nhỏ bằng cái bánh bao.”
“ tâm hồn nó lớn!!”
Hắn nhướng mày:
“…Cô câu lạ.”
Sở Uyển đặt mèo xuống bàn, bước sát đến :
“Liên Minh, . Có thứ gì đó đang tìm .
Ta nó mạnh cỡ nào… nhưng nó đang di chuyển về phía tiên khí.”
Hắn khoanh tay:
“Tiên khí… của cô.”
“Ừ…”
Hai .
Một giây…
Hai giây…
Rồi Hách Liên Minh tỉnh:
“Tức là nó tìm nhà .”
“…Ờ. Chính xác.”
“Vì cô ở đây.”
“…Ờ.”
Anh nhắm mắt 3 giây :
“Cô dọn khỏi nhà .”
Sở Uyển hét:
“Ngươi phụ bạc quá !!!”
⭐ CUỘC CÃI NHÉ SIÊU HÀI
“Ý là— Cô khách sạn ở!”
“Ở khách sạn càng dễ yêu ma bắt!!”
“Vậy cô trốn tầng hầm.”
“Tầng hầm tối quá!! Ta sợ ma!”
“Cô là tiên!!”
“Tiên sợ ma thì ?!”
“Cô gì ?”
“Ta sợ!”
Hắn ôm trán:
“ hỏi câu mỗi ngày, nhưng… cô sống 800 năm?”
“Nhờ tiên khí nuôi.”
“Không nhờ đầu óc.”
“Ngươi chê ngốc hả?”
“ sự thật.”
Nàng chép môi bực bội:
“Dù ngươi chê thì cũng ở cạnh ngươi. Thiên đạo đ.á.n.h đó.”
“…Điều phi logic.”
“Thiên đạo logic như ngươi .”
⭐ TIÊN NỮ QUYẾT ĐỊNH… ĐI THEO CEO NHƯ CÁI ĐUÔI
Hách Liên Minh mặc áo chuẩn .
Sở Uyển ôm mèo, chạy lạch bạch theo:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-tien-nu-ket-duyen-voi-ceo/chuong-8-yeu-ma-tinh-giac-tien-nu-tang-tu-vi-ceo-lai-moc-nu-chinh-khong-thuong-tiec.html.]
“Ngươi thì theo đó.”
“Không.”
“Có.”
“Ở nhà.”
“Không.”
“Ở nhà với mèo.”
“Nó yếu hơn . Không bảo vệ .”
Mèo: “Meow!!!!” ( x.úc p.hạ.m nặng)
“Cô cùng nữa.”
“Yêu ma đang tìm .”
“Hông liên quan .”
“Ngươi là bảo vật hồi—”
“ĐỪNG GỌI!”
“Ta gọi: Liên Minh trai.”
“…Tệ hơn.”
“Liên Minh bảo hộ.”
“Không.”
“Liên Minh hộ pháp.”
“Không.”
“Liên Minh của .”
“KHÔÔÔÔÔÔÔÔNG.”
⭐ TÌNH HUỐNG: CEO CẮM ĐẦU VỚI TIÊN NỮ KHÓC GIẢ
Cuối cùng, nàng bày chiêu tối thượng:
Nước mắt.
Mé mắt rưng rưng, giọng run run, cái mũi đỏ:
“Liên Minh… … sợ c.h.ế.t lắm…”
Hắn đang mặc áo vest, bàn tay dừng giữa trung.
“…Cô đừng .”
“Ta thiệt luôn nè…”
Nàng rấm rứt, ôm mèo như ôm vận mệnh.
Hắn nàng 3 giây… thở dài:
“Đi theo. sát , cách 1 mét thôi.”
“Ừ!!”
Nàng vui như thưởng.
Mèo “mew~” cũng khoái.
⭐ TẠI CÔNG TY – LẦN NÀY TÌNH HÌNH KHÔNG CÒN HÀI ĐƠN THUẦN
Đến công ty, bước sảnh, Sở Uyển khựng .
Mèo trong tay giật nhẹ tai.
“Sao nữa?” Hách Liên Minh hỏi.
“…Yêu khí.”
Hắn nheo mắt:
“Ở ?”
“Trên lầu.”
Cả hai bước thang máy.
Thang máy chạy đến tầng 17 thì đèn trong thang nhấp nháy.
Rồi—
BỤP.
Thang dừng.
Sở Uyển ôm mèo, mắt mở to:
“Đây!! Chính nó!! Nó ở gần đây!!”
Hách Liên Minh bật đèn pin điện thoại.
Ánh sáng mờ chiếu lên khuôn mặt nàng.
Cô chậm rãi đầu sang :
“Nếu lát nữa yêu nhảy … ngươi chạy .”
“ chạy.”
“Ngươi chạy thì thương.”
“ để cô một .”
“Ngươi lo cho hả?”
“Không.”
“Có chút.”
“Không.”
“Có mà.”
“KHÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔÔNG.”
Mèo bỗng kêu lớn:
“Meow!!!!”
Thang máy rung mạnh.
Một tiếng xoẹt vang lên như móng vuốt cào lên kim loại.
Sở Uyển chắn mặt Liên Minh, tóc bay nhẹ theo luồng gió lạnh đang xuyên qua khe thang.
“Liên Minh…”
“Gì?”
“Hình như kẻ nào đến tìm .”
“Là ai?”
“Là… yêu ma từng lỡ tay đ.á.n.h nổ 1 .”
Anh nàng, mặt tối như trời giông:
“Cô… đ.á.n.h nổ yêu ma?”
“…Hồi đó còn nhỏ.”
“Cô phá hủy thứ từ nhỏ tới giờ hề giảm.”
“Ngươi đừng trách lúc nguy cấp!!”
Thang máy tiếp tục rung.
Không khí nặng như vật gì đó đang áp sát.
Sở Uyển nuốt nước bọt:
“Chuẩn . Nó tới gần .”
“Cô chắc chứ?”
“Rất chắc.”
Hách Liên Minh siết c.h.ặ.t t.a.y nàng:
“Được. Vậy cùng đối phó.”
Sở Uyển bất ngờ sang :
“Liên Minh… thiệt…”
“Gì?”
“Ta sợ xỉu .”