Hôm nay Bùi Tịch chút thích hợp, trực giác An Cửu cho nàng.
Nàng ở giường, bắt đầu phân tích xảy vấn đề ở .
Độ hảo cảm thật vất vả lắm mới tới 0, cách khác, hiện tại tình cảm Bùi Tịch đối với nàng rốt cuộc đạt tới trình tự xa lạ, hảo cảm cũng ác cảm.
An Cửu phát hiện, hảo cảm càng ngày càng khó lên.
Lúc ở trong xe ngựa, khi nàng và ở chung lảm nhảm một chút, ngẫu nhiên trong lúc vô ý trêu chọc vài câu, mấy ngày cũng thể kiếm mười mấy điểm.
Khi đó còn ác cảm với nàng, tiêu trừ ác cảm khó, một việc khiến lòng hoặc vui liền thể.
Cần khiến Bùi Tịch thích nàng, thể dùng biện pháp nhẹ nhàng nữa, đến thời điểm k1ch thích .
An Cửu nhăn mũi, bỗng nhiên lên tiếng: "Bùi Tịch, y thuật của là học từ phụ ? Ta Chu Ngọc Lễ gọi là Thiếu cốc chủ, dường như còn phận nha?"
Động tác trong tay công tử bạch y dừng , An Cửu thấy.
Nàng tiếp tục ríu rít: "Lúc thấy chỉ y thuật, còn tưởng giang hồ, nghĩ tới danh tiếng nhỏ! Nếu là Thiếu cốc chủ, phụ chính là cốc chủ? Là cốc chủ gì thế? Phụ lợi hại , thấy Chu Ngọc Lễ gặp cũng cúi đầu hành lễ đó!"
Mê Truyện Dịch
Nói một đống lời, nàng mới phát hiện dường như ai đáp.
"Bùi Tịch? Bùi Tịch? Bùi thần y? Này, tên què?! Huynh những què còn điếc hả?"
Không đáp , ngữ khí đại tiểu thư dần dần táo bạo.
Nàng dám đầu, sợ động một chút ngân châm sẽ rơi xuống, hoặc là c ắm càng sâu.
Bên tai truyền đến tiếng bánh xe lăn lộn cộc, một bóng trắng dần dần tới gần.
Một khuôn mặt thanh tuyển tú mỹ lọt tầm mắt, công tử áo trắng tóc đen đẩy xe lăn đến mép giường, đoan trang An Cửu, thần sắc nhu hòa, đuôi mắt hàm chứa ý trong trẻo.
"Có vẻ còn thêm mấy châm."
Bùi Tịch dứt khoát lấy thêm mấy cây ngân châm, cắm xuống, An Cửu còn kịp phản ứng , mấy cây châm liền cắm cô nàng.
Một cảm giác kỳ dị từ cổ lan rộng , giống như trùng thật nhỏ bò , từng đợt tê dại phát ngứa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-70-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
An Cửu: "!!!"
"Ô! Ta nữa, Bùi Tịch rút , ô ~ ngứa, khó chịu......"
An Cửu cả đều , Bùi Tịch nhân thiết hiền lành bao giờ tức giận ? Hôm nay vỡ ?
Nàng còn tưởng sẽ luôn diễn đến cuối, ngờ mới mấy ngày liền lộ gương mặt thật. Đây cũng chứng minh, lời nàng , đích xác dẫm lên chỗ đau của ?
Cổ phảng phất chui từ trong xương cốt ngứa như tra tấn , vành mắt An Cửu lập tức đỏ, nước mắt khống chế từng giọt lăn xuống, dọc theo khóe mắt chảy đến bên mái, gối đầu cũng ướt một mảng nhỏ.
Bùi Tịch ở một bên, mặt mang mỉm nàng.
Đại tiểu thư chịu nổi ủy khuất , giơ tay liền tự rút hết ngân châm , một bàn tay to ấm áp nhẹ nhàng ấn xuống.
"Đừng chạm , nếu rút châm đúng, mạng cô cũng mất." Ngữ điệu Bùi Tịch ôn nhu, phảng phất đại nhân đang dịu dàng khuyên đứa trẻ đừng đụng đồ nguy hiểm.
Thiếu nữ đến mũi hồng hồng, mở to đôi mắt đẫm lệ , sợ lo : "Ta sai , tha cho , về bao giờ mắng là tên què nữa."
Hai , nam nhân mắt đen như ý mờ mịt, đáy mắt một mảnh bình tĩnh gợn sóng.
Hắn lẳng lặng nàng thật lâu, thấy sự sợ hãi trong đáy mắt thiếu nữ càng đậm, nếu tiếp tục chỉ sợ sẽ dọa nàng chạy, lúc mới chậm rãi duỗi tay, rút từng cây ngân châm thiếu nữ .
Trong quá trình rút châm, còn thong thả ung dung trả lời vấn đề của thiếu nữ: "Y thuật của tất nhiên là kế thừa từ phụ , phụ chính là Dược Vương nổi tiếng giang hồ, y thuật xuất thần nhập hóa, tương truyền thể hồi sinh chết."
Thiếu nữ mở to đôi mắt đỏ như con thỏ, thút tha thút thít nức nở hỏi: "Hồi sinh chết? Thật ?"
Thiếu nữ mới trải qua giáo huấn, trong nháy mắt giống như quên mất khó chịu , lực chú ý chuyển đến lời của Bùi Tịch.
Bệnh quên lớn như thế, Bùi Tịch nhịn ghé mắt.
Thấy trầm mặc, thiếu nữ vội vàng thúc giục: "Huynh còn xong mà, mau nốt !"
Bùi Tịch im lặng một hồi, mới tìm giọng : "Cô...... Không sợ?"
"Sợ cái gì?" Thiếu nữ chớp hai mắt đẫm lệ, vẻ mặt mờ mịt, một lát mới phản ứng đang cái gì, tức khắc sắc mặt biến đổi, cảnh giác mà : "Ta đồng ý gọi là tên què , cũng tùy tiện động thủ khi dễ !"