Đôi mắt bạch y nhân đen nhánh, tiếng lạnh băng: "Ngươi , Bùi Chu từng thấy cổ song sinh?"
"Không sai, ông tìm cổ song sinh để cứu mẫu ngươi, độc vốn hạ mẫu ngươi. Chỉ là lúc mang thai, thai nhi trong bụng cũng trúng độc, độc tố cuối cùng thể trừ tận gốc."
Bạch y nhân vẫn nhúc nhích ở trong rừng, gió núi nổi lên, thổi nhánh cây như nhảy múa điên loạn.
Góc áo trắng tuyết của tung bay trong gió, khuôn mặt giấu mặt nạ, thấy nửa phần thần sắc.
Lòng Vu Thịnh căng thẳng, một lúc lâu mới thấy khí xung quanh như buông lỏng, chỉ một giọng nam ôn nhã nhẹ nhàng chậm chạp vang lên bên tai: "Được, ngươi tìm cổ song sinh, đây là độc âm dương phù, một tháng phát tác một , lúc phát tác sẽ sống bằng chết, mỗi tháng sẽ cho ngươi một viên thuốc giải, một khi ngươi phản bội , liền sẽ độc phát vong."
Viên đan dược đỏ như ngọc kẹp giữa ngón tay, đưa đến mặt Vu Thịnh.
Vu Thịnh ngẩng đầu về phía bạch y nhân, chỉ thấy hai tròng mắt đen nhánh u ám mặt nạ, sâu thấy đáy.
"Nếu ngươi tìm cổ song sinh, liền đưa ngươi thuốc giải thực sự, thả ngươi tự do." Bạch y nhân thong thả ung dung .
Trong lòng Vu Thịnh lựa chọn nào khác, cự tuyệt chỉ con đường chết. Hắn nuốt nước miếng, tiếp nhận đan dược, nuốt trong bụng.
Làm xong tất cả, bạch y nhân đang định rời , , dường như nhớ điều gì đó liền dừng .
Hắn nghiêng , lời ít mà ý nhiều: "Thuốc giải cổ bản mạng của ngươi."
Vu Thịnh lập tức hiểu , giải thích : "Ngươi giải độc cho tiểu cô nương ? Cổ bản mạng của thuốc giải, giải độc để cổ trùng cắn nàng một cái, hút độc trong cơ thể nàng ."
Bạch y nhân im lặng một lát, mới : "Mấy ngày nay ngươi tiên đừng rời , chờ gọi ngươi tới giải độc cho nàng."
"...... Vâng."
Trong lòng Vu Thịnh chua xót, nghĩ tới kế hoạch một phen tạo còn triển khai, nhanh chóng thất bại.
Còn gặp trẻ tuổi kh ủng bố như , nếu nhớ lầm, con trai Bùi Chu năm nay mới mười tám, tuổi trẻ nắm độc thuật, hơn xa cổ sư thành danh lâu là .
Trường Giang sóng đè sóng , là kỹ năng của bằng .
Chỉ là , con trai theo tà đạo, Dược Vương Bùi Chu danh tiếng lẫy lừng .
Dược Vương Bùi Chu tiếng tâm địa Bồ Tát, con trai sinh của ông học một tay độc thuật âm ngoan đến cực điểm, nếu truyền , sợ là ai tin ?
——————
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-64-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
"Mau xem, nơi !"
"Là An tiểu thư, An tiểu thư xuất hiện ở đây?"
"Mặc kệ thế nào, tiên thông báo cho mấy Bùi thần y ."
An Cửu nữa tỉnh , trời sáng, nàng mở mắt liền thấy nhiều vây quanh , một đám thanh y bội kiếm, đều là tử phái Hoa Sơn.
Người phái Hoa Sơn canh giữ ở nghĩa trang một đêm, kết quả chẳng gì, bầu bạn với họ là sự tịch mịch.
Phản ứng đầu tiên của bọn họ là kế hoạch lộ, cổ sư ẩn nấp trong tối bọn họ bắt , cho nên xuất hiện.
Mê Truyện Dịch
Mắt thấy "Người c.h.ế.t sống ", cổ sư còn lộ diện, dứt khoát ẩn giấu nữa, bắt đầu dọc theo nghĩa trang tìm tung tích của cổ sư, bắt về quy án.
Trong quá trình tìm kiếm, liền gặp An Cửu trong rừng.
Chu Nhớ Hoan nửa xổm xuống mặt An Cửu, nâng nàng từ mặt đất dậy, hỏi: "An tiểu thư, cô ở đây?"
Thoạt còn chật vật như .
Suy nghĩ của An Cửu còn chút mê mang, ánh mắt quét một vòng, thấy xung quanh đều tò mò , lúc mới dần dần tỉnh táo.
Nàng chớp hai mắt, mờ mịt vô tội : "Ta các ngươi bắt cổ sư , thấy thú vị, liền đến xem."
Chu Nhớ Hoan , tức khắc lộ thần sắc tán đồng: "Đây chuyện đùa ."
An Cửu chu miệng, ảo não : " , tối qua xe ngựa tới, chuẩn lặng lẽ trốn xem, chỉ là trời quá tối, lạc ở trong rừng! Sau đó mệt, liền tìm chỗ ngủ. Ai nha mệt quá, các ngươi thể đưa về khách đi3m ?"
Lời , các tử phái Hoa Sơn vốn hảo cảm với nàng vì thiếu nữ vẻ ngoài xuất chúng, ánh mắt nàng đều đổi.
Bọn họ liều mạng và mặc kệ nguy hiểm trừ gian diệt ác, thiếu nữ mà tùy hứng coi như trò đùa
, hiện giờ còn hợp tình hợp lý sai .
Đứng bên cạnh Chu Nhớ Hoan còn Chu Ngọc Lễ, vì An Cửu là nữ tử, giờ phút vẫn tới gần, nàng như , sắc mặt cũng khó coi.
Thần sắc cứng đờ tiến lên, cứng rắn : "An tiểu thư, đưa cô về."