Lời còn dứt, thể chợt nhũn , mắt cũng bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nàng rùng , nháy mắt ý thức thích hợp.
Vừa muỗi cắn nàng, lẽ là cổ trùng! Nàng sẽ gặp vị cổ sư sớm hơn phái Hoa Sơn chứ!
Mẹ nó, sớm thế tới! Sao nàng xui xẻo như !!!
Ý thức của An Cửu vẫn tỉnh táo, nhưng tứ chi nàng vô lực, ngũ quan vẫn nhanh nhạy thể thấy tiếng bụi cỏ phía dẫm lên kêu sột soạt.
Có về phía nàng.
Một bóng đen nhánh xổm xuống mặt nàng, một bàn tay duỗi về phía nàng, xương ngón tay lạnh băng nắm cằm nàng.
"Ai phái ngươi tới?" Tiếng khàn khàn thấp thấp hỏi.
An Cửu thấy miệng chậm chạp : "Không...... Không ai, tự tới......"
???
Thuật thật ở cổ đại? Thế giới võ hiệp cũng quá khoa học !!!
"Ngươi là ai?" Người nọ hỏi.
"Ta là...... An Cửu."
Bóng sờ mạch nàng, ngữ khí kinh ngạc: "Một bình thường? Ngươi tới nơi là trùng hợp ?"
"Không, ...... Ta là tới công......" Nói tới đây, An Cửu đột nhiên nữa, nọ nguyên nhân gì, An Cửu thấy tiếng hệ thống vang lên trong đầu.
【 Chú ý, ký chủ lộ bất kỳ thông tin nào liên quan đến hệ thống! 】
Người nọ thấy hỏi thu gì, đổi vấn đề: "Ngươi là ai?"
"Biết...... Ngươi là Vu Thịnh......"
Quanh chợt phát lạnh, ngón tay bóp cằm An Cửu đột nhiên dùng sức, cằm nàng tức khắc một trận đau đớn.
Ngữ điệu của bóng trong đêm hạ xuống mấy độ, lạnh lùng hỏi: "Sao ngươi ?"
"Phái Hoa Sơn đều ...... Bọn họ mai phục ở nghĩa trang...... Chuẩn bắt ngươi......"
Trong đầu, An Cửu vẻ mặt nước mắt.
Nàng Vu Thịnh đêm nay sẽ đến, sẽ tới từ hướng ! Trong sách cũng trốn ở , ai sẽ đụng !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-53-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Hiện tại bộ kế hoạch đổ vỡ, Vu Thịnh phái Hoa Sơn bắt , sẽ ngốc đến nỗi chui đầu vô lưới.
Mạng xong !
Chỉ hy vọng đại Boss Bùi Tịch mạnh hơn một chút, sớm một chút cứu nàng.
Đã đánh thắng phó bản thông quan, đến hẳn là càng đơn giản ?
Quả nhiên, nàng như , Vu Thịnh lạnh một tiếng, thấp giọng phun hai chữ: "Hoa Sơn......"
Sau đó giơ tay đặt lên cổ nàng, mắt An Cửu bỗng nhiên tối sầm, mất ý thức.
Tỉnh , An Cửu phát hiện mặt đất, xung quanh là sơn động, khắp nơi đều là vách đá, bầu trời ngoài cửa động vẫn là tối, cây cối rậm rạp, trong núi rừng yên tĩnh thường truyền đến một hai tiếng chim kêu.
Đây là nơi núi sâu rừng già nào? Bùi Tịch còn thể tìm nàng ?
Sau khi An Cửu im lặng một lúc lâu, nàng vẫn sức lực, nhưng đất lâu lạnh, đành giãy giụa bò từ mặt đất lên, dựa vách đá trong sơn động.
Toàn bộ quá trình, nàng phát hiện xúc cảm của dường như trở nên cực kỳ nhạy bén. Ví dụ khi bàn tay nàng chống lên mặt đất, chạm một hạt cát nhỏ, bình thường căn bản cảm giác, nàng cảm thấy đau.
Khi đầu ngón tay lướt quá cạnh gồ ghề của vách đá, cũng truyền cảm giác đau nhỏ.
Phảng phất trong nháy mắt cảm giác phóng đại vài , nàng lập tức biến thành công chúa hạt đậu, da bụng mỏng manh khó thể chịu đựng bất kỳ ma xát áp lực nào.
Mê Truyện Dịch
Khó trách trói nàng , mà tùy ý vứt mặt đất.
Cơ thể như , An Cửu căn bản chạy thoát. Một nhánh cây xẹt qua, hoặc va đá, bất kỳ va đập nào ngại với thường, với nàng mà đều là tra tấn khó thể chịu đựng.
Sơn động lớn, An Cửu dựa ở cửa động, trong động đống lửa, cái bên cạnh lửa là nam nhân hắc y, đúng là cổ sư Vu Thịnh.
Thấy nàng tỉnh , hắc y nhân dậy đến mặt nàng, cao xuống : "Ngươi là thường, nếu là Vu Thịnh, vì sợ?"
An Cửu ngửa đầu , Vu Thịnh vẫn che khuất mặt, nương ánh lửa trong động, nàng thấy rõ mặt .
Đây là nam nhân trung niên bề ngoài tang thương âm trầm, hơn bốn mươi tuổi, màu da tái nhợt, mặt góc cạnh rõ ràng, khó nhận khi còn trẻ hẳn cũng là mỹ nam, chỉ là đôi mắt hạt châu đen như mực, khi khác vẻ cực kỳ áp lực.
An Cửu nỗ lực khắc chế đầu ngón tay run rẩy, khi đau đớn quỷ dị tan , thứ còn là một loạt cảm giác ngứa ngáy khó chịu, phảng phất như kiến cắn.
Nàng thở hổn hển, : "Ta cổ sư các ngươi sẽ luyện tình cổ, tình cổ, một thích ."
"Tình cổ......" Vu Thịnh lẩm bẩm hai chữ , ánh mắt bỗng nhiên trở nên xa xăm.
Hắn lâu , như lâm hồi ức, biểu tình bỗng nhiên trở nên cực kỳ u ám, khi thì tràn ngập hoài niệm, khi thì phẫn hận rõ, sắc mặt biến ảo ngừng, giống kịch đổi mặt.