Thi thể dư đặt ở đại đường nghĩa trang, yên tĩnh vài chiếc giường tre.
Những t.h.i t.h.ể đó đa phần thối rữa, từ quần áo rách nát lộ miệng vết thương, giòi bọ lúc nhúc khắp nơi.
An Cửu giơ tay che miệng mũi, nhịn oẹ một tiếng.
Hề Quang Sa lập tức xum xoe : "Nếu An tiểu thư thoải mái, đưa cô ngoài, nơi chất chứa dơ bẩn, nên bẩn giày thêu của tiểu thư."
An Cửu một tay che miệng một tay xua xua, dùng sức nhẫn nại: "Không ."
Mê Truyện Dịch
Sau đó lấy túi tiền bên hông lên, để mũi ngửi.
Động tác của nàng cực kỳ thuận tay, khi khôi phục trạng thái nhấc mắt, thấy công tử bạch y cách đó xa đang nàng, đuôi mắt hẹp dài cong cong.
—————-
Những khác tuy cũng khỏi nhíu mày, nhưng chịu ảnh hưởng quá lớn.
Đặc biệt là Bùi Tịch, đẩy xe lăn đến thi thể, mặt đổi sắc xem xét một lát, giơ tay với A Thất: "Găng tay và chủy thủ."
A Thất xổm xuống, từ chỗ trống xe lăn lấy một cái rương gỗ nhỏ, mở bên trong chứa đầy dược liệu và công cụ.
Khẩu trang băng gạc, găng tay, các loại chai lọ vại bình, còn nhíp kẹp đồ và chủy thủ nhỏ.
An Cửu trừng lớn mắt, kinh ngạc một màn .
Nàng cho rằng Bùi Tịch chỉ là trung y, kiểu dùng dược liệu và châm cứu, nghĩ tới còn lý thuyết về phương diện Tây y.
An Cửu cuối cùng cũng , xe lăn vì lớn như , cảm tưởng như đây là xe con, bên trong mang theo hòm thuốc tùy của .
Bùi Tịch đeo găng tay, dùng đao nhỏ rạch một chỗ da thi thể, một lúc lâu cẩn thận quan sát, bộ quá trình một chút nhíu mày.
Tất cả xung quanh đều ngừng thở theo dõi, tận lực quấy rầy .
Miệng vết thương nho nhỏ thoạt vẫn dị thường, Bùi Tịch trầm ngâm một lát, từ hòm thuốc lấy một bình sứ nhỏ, mở nắp bình để sát miệng vết thương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-49-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Miệng bình mở, tất cả đều ngửi thấy một mùi tanh quái dị, nhưng trong mùi tanh trộn lẫn vài phần thơm ngọt.
Khi mùi tanh ngọt toả , t.h.i t.h.ể đột nhiên động tĩnh. Dường như cái gì đó thoáng động đậy da chỗ gần vết thương, khiến làn da nổi lên từng cục nhỏ, nhanh chóng bò về hướng miệng vết thương!
"Đây là cái thứ quỷ gì thế!" Hạ Tử Kình dọa sốc, đột nhiên lùi về phía , cách khá xa, suýt nữa tông cửa chạy.
Sắc mặt Lâm Thanh Nghiên cũng trắng bệch, hít sâu : "Hẳn là cổ."
Lúc Bùi Tịch thu bình sứ, một nữa đậy nắp, những con trùng nhỏ bò da t.h.i t.h.ể nhanh dừng , một nữa khôi phục bình tĩnh.
Hắn giải thích: "Không sai, đúng là cổ trùng, hạ cổ cho thi thể, dùng cổ thao túng t.h.i t.h.ể di chuyển, dịch bệnh gì."
Thần sắc Chu Ngọc Lễ khó coi: "Người đó vì như ? Hắn khiến t.h.i t.h.ể nhưng đả thương , đây là vì ?"
Bùi Tịch lắc đầu: "Ta , Bùi mỗ chỉ là một đại phu, cổ sư, nhận đây là cổ gì, tất nhiên cũng tác dụng. thấy, đối phương tựa hồ chỉ thu hút chú ý."
Lời đều hiểu , thành Bình Lan sự cai trị của Hoa Sơn, thể gây chú ý tới cũng chỉ phái Hoa Sơn
Hề Quang Sa nghi hoặc hỏi: "Cổ sư thường hoạt động ở Nam Cương ? Sao đến thành Bình Lan? Chẳng lẽ phái Hoa Sơn chúng kết thù với cổ sư?"
Chu Ngọc Lễ khẽ cắn môi, ngay đó chấp tay với Bùi Tịch, khom hành lễ: "Cho dù như thế nào, đa tạ Thiếu cốc chủ tay. Nếu Thiếu cốc chủ, đến nay chúng cũng chân tướng. Kế tiếp phái Hoa Sơn sẽ phái tìm cổ sư , phiền ngài nữa."
Bùi Tịch gật đầu, tươi ôn nhã: "Không cần cảm ơn."
Sau khi điều tra rõ nguyên nhân, nhóm An Cửu liền tách khỏi ba Hoa Sơn, ba giải thích tình huống với môn phái, An Cửu cùng Bùi Tịch về khách đi3m.
Trước khi chia tay, Bùi Tịch với Chu Ngọc Lễ: "Chu , cổ sư thao túng cổ trùng sẽ cách quá xa, đêm nay các ngươi thể ở ngoài nghĩa trang ôm cây đợi thỏ."
Chu Ngọc Lễ ôm quyền cảm kích: "Cảm tạ Thiếu cốc chủ, sẽ với sư phụ."
Ngồi ở trong xe ngựa, An Cửu vẫn chút mơ hồ, là xong ?
Sao nàng nhớ rõ trong sách thời gian , Bùi Tịch đoán là hoạ cổ trùng, buổi tối đến nghĩa trang một chuyến tận mắt thấy "Xác sống", đúng lúc vị cổ sư phát hiện bọn họ, thao túng xác sống đại chiến với một hồi, tiếp theo tất cả trúng cổ, tìm thuốc giải cổ khắp nơi, đó tìm cổ sư báo thù......