Bùi Tịch ngẫu nhiên hồn từ sách y, liền thấy thiếu nữ ghé mặt bàn, mái tóc đen nhánh xõa lưng, rũ trong khí, bồng bềnh phiêu đãng.
Nàng gối lên khuỷu tay , mặt nghiêng về hướng , ngũ quan minh diễm nửa che nửa lộ, gương mặt hiện lên một mảnh hồng nhạt.
Vài tia sáng thỉnh thoảng chiếu từ cửa sổ xe phía , dừng lông mi dày của thiếu nữ, tạo thành một bóng râm nhỏ.
Tầm mắt Bùi Tịch dừng khuôn mặt diễm lệ , đây là đầu tiên mang theo bất kì cảm xúc gì khi mặt nàng.
Mặc dù là , cũng thừa nhận, nữ nhân đích xác khuôn mặt .
Suy nghĩ mới hình thành, thiếu nữ đang ngủ bỗng nhiên nhăn giữa mày, vui mà mở nửa mắt.
Bùi Tịch còn dời ánh mắt, tầm mắt hai đột nhiên chạm , Bùi Tịch sững sờ trong giây lát.
Mặt mày thiếu nữ tinh xảo, đáy mắt đầy sự buồn ngủ, hốc mắt tràn một tia thủy sắc trong veo, hai tròng mắt đen lớn, giống hai mặt gương trong suốt, trong gương chiếu bóng dáng nho nhỏ của .
Thoạt , tựa như đứa trẻ hồn nhiên còn hiểu chuyện.
Ngay đó, thiếu nữ ngẩng đầu, buồn ngủ m.ô.n.g lung : "Bùi Tịch, lạnh."
Bùi Tịch: "......"
Nàng chớp mắt , dùng giọng là dò hỏi: "Có thể đưa chăn của cho ?"
Bùi Tịch hai chân tàn tật, phần eo vô tri vô giác, để tránh tê cóng, thường sẽ đắp chăn lên đùi để giữ ấm.
Sau khi chằm chằm thiếu nữ một lúc lâu, công tử bạch y mới chậm rãi lấy chăn nhung đùi .
Thiếu nữ lập tức nhận chút do dự, đắp chăn nhung lên , đó nhào lên mặt bàn nhanh chóng ngủ tiếp.
Khuôn mặt thiếu nữ ngủ say trở nên bình thản, ngây thơ như một đứa trẻ, Bùi Tịch rốt cuộc sẽ sinh bất kỳ ảo giác gì nữa.
Có thể hề cố kỵ cướp đồ của tàn tật, nàng vẫn là An Cửu ngu ngốc ác độc trong ấn tượng của .
An Cửu thoải mái ngủ một giấc, tỉnh là giữa trưa, nên ăn cơm trưa.
Xe ngựa dừng đường, mấy Hạ Tử Kình đều xuống ngựa, rừng phụ cận nhặt củi, An Cửu và Bùi Tịch ở bãi cỏ ven đường, A Thất phụ trách bảo vệ hai .
"Nè, trả chăn cho ." An Cửu đưa chăn nhung cho Bùi Tịch.
Bùi Tịch tiếp nhận, đang đắp lên đùi, động tác dừng một chút dấu vết.
Trên chiếc chăn , tựa hồ nhiễm một mùi hương nhẹ ngọt ngào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-42-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Hắn theo bản năng giương mắt, đầu sỏ gây tội sớm chạy xa, đến đồng ruộng gần đó hái hoa.
Im lặng một lát, chậm rãi đắp chăn lên.
Mùi hương ngọt ngào mềm mại bao vây ngay lập tức, quanh quẩn quanh thở, thật lâu tiêu tan.
-
"Tiểu Bạc, đói bụng ? Tự ngoan ngoãn tìm đồ ăn nha."
Bên , An Cửu xổm ở bụi hoa, vươn cổ tay, rắn nhỏ như chiếc vòng bạc trườn theo ngón tay xuống, thè lưỡi về hướng nàng, biến mất trong đám cỏ xanh rậm rạp.
Từ trí nhớ của nguyên chủ, An Cửu tiểu Bạc cách một tuần mới ăn một , nếu trời lạnh thời gian càng dài, mùa đông nó thể ba tháng ăn cái gì, bộ quá trình đều là tình trạng ngủ đông.
Ngày thường phần lớn là nguyên chủ phân phó cho bắt chuột, bỏ trong phòng để nó tự săn. Bởi vì tiểu Bạc ăn chuột chết.
Cho nên lúc An Cửu mới yên tâm thả tiểu Bạc , để tự nó tìm thức ăn.
An Cửu thả rắn nhỏ xong, lúc mới trở về.
Không bao lâu Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên liền mang theo hai con gà rừng cùng một nắm quả dại trở , hai thuần thục xử lí gà rừng, nhóm lửa nướng thịt, thoạt như thông thạo.
Kỳ thật bọn họ cũng mang theo lương khô, nhưng đều là bánh nướng, thời đại lương khô nhiều loại, chỉ bánh nướng là dễ mang theo còn dễ hỏng.
Mấy bọn họ đều là võ lâm, bản lĩnh thể săn, tất nhiên ăn bánh bột ngô khô khan vô vị, cho nên mỗi ngoài đều sẽ nướng thịt ăn.
Mê Truyện Dịch
mặc dù nướng thịt, thủ pháp của mấy cũng thập phần cẩu thả, An Cửu thật sự nổi, liền một bên ríu rít chỉ huy.
BBQ ở hiện đại nàng từng tham dự ít , dù nhiều vụ ăn đều ở bữa tiệc, An Cửu thường hẹn chuyện hợp tác ở khu nghỉ dưỡng hoặc khách sạn, chơi với một hồi , chơi vui vẻ sảng khoái, hợp tác cũng liền thành.
"Có thể nhét ít nấm bụng gà để gà tươi hơn."
"Lật , lật , cháy mất."
"Nơi quét chút mật ong, đúng, quét một lớp đều."
"Cắt quả , đổ nước sốt lên thịt."
Đại tiểu thư chỉ động khẩu động thủ*, trừ Bùi Tịch ba còn sai đến chóng mặt.
* Chỉ động khẩu động thủ: chỉ dùng lời chứ dùng hành động