"An Cửu..." Cổ họng nghẹn , gọi cô.
Thiếu nữ nghiêng đầu , đôi mắt hoa đào xinh , tràn ngập sắc trời, phản chiếu bóng dáng , sáng ngời như , trong mắt đều là .
"Ai nha, tỉnh , quần áo, chuẩn bái đường nào." Cô đẩy về phía .
Bùi Tịch từ tới, vây quanh đưa phòng, mặc hôn phục đỏ thẫm, đội tóc giả, hoá thành bộ dáng của tân lang.
Trong gương, diện mạo đàn ông tuấn mỹ ôn nhuận, như một vị công tử thế gia đại tộc, với vẻ độc nhất vô nhị.
Duy chỉ ngẩn ngơ giữa hàng lông mày , khiến hiện một chút ngốc nghếch.
Người trang điểm cho khẽ , hỏi : "Có sắp kết hôn, nên vui?"
Vui ư?
Bùi Tịch tự hỏi trong lòng?
Hình như là vui, là sợ hãi, trái tim đập mạnh, thanh âm lớn đến chính cũng thể thấy.
Bùi Tịch lâu thất thố như .
Sau khi mặc quần áo bao lâu, Bùi Tịch còn hồn, đẩy lên lễ đường, bái đường với tân nương đang đội khăn đỏ.
Hình ảnh giống hệt với trong trí nhớ, từng giây từng phút, cả ngày lẫn đêm dày vò .
Toàn Bùi Tịch run rẩy.
Anh thậm chí giữ chắc dải lụa đỏ, tân nương vươn tay , kéo cổ tay , dẫn động phòng.
An Cửu thể cảm giác lạnh từ bàn tay cô đang nắm.
Lòng bàn tay của đều là mồ hôi lạnh.
Một cảm giác đau đớn lan trong lòng cô, đôi mắt khăn trùm đầu nhịn chút nóng lên.
Bác sĩ tâm lý từng tư vấn, bóng ma tâm lý ngoan cố, nếu giải quyết triệt để, chỉ giải quyết từ gốc.
Cô thể .
"Tân lang, đến lúc vén khăn cho tân nương ." Người chăm sóc tân nương nhắc nhở.
Tân lang ngây như phỗng mới chậm rãi cử động, như một con rối điều khiển bằng giọng , cầm ngọc cân, từ từ vén khăn đội đầu của tân nương.
Dưới khăn đội đầu, thiếu nữ ngẩng mặt lên, hướng một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-347-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Nụ sáng sủa như hoa, cho đến lúc , những âm thanh bên ngoài tưởng chừng như xa xôi, đột nhiên như thuỷ triều chui trong tai. Giống như rơi xuống nước, đột nhiên trồi lên mặt nước, hít thở khí trong lành.
Khoảnh khắc bắt đầu cuộc sống mới.
Tim càng đập mãnh liệt, cô chằm chằm, một lời.
Người trong phòng ngoài từ lúc nào.
Nến hỉ nổ tanh tách, quang ảnh m.ô.n.g lung vụt sáng, trở nên rõ ràng.
An Cửu chống con ngươi đen như mực của đàn ông, đen đến một tia sáng, phảng phất như dã thú nhắm con mồi, hoặc như rơi vực sâu.
Cô nhịn ***** ***** môi, cũng căng thẳng theo.
"Bùi Tịch, ngày đại hỉ, chúng ...."
Nàng mở miệng định để xoa dịu bầu khí, lời còn xong, một bóng đen tiến tới, miệng ngăn , thở đàn ông bất , vội vàng cậy mở răng cô, gắt gao dây dưa với cô.
Giống như nuốt cô bụng.
An Cửu thấp giọng "Ô" một tiếng, vòng tay ôm lấy cổ , đầu ngón tay đặt lên gáy , nhẹ nhàng *****, phảng phất như trấn an.
Cô ôn nhu đáp , từng chút từng chút đưa lưỡi ***** , dùng tiết tấu nhu hoà, kéo cuồng bạo bên trong .
Mê Truyện Dịch
Rốt cuộc cũng buông thả, môi lưỡi đều run lên.
Cô mím môi, ngừa mặt hôn môi , mắt , chóp mũi , một bên hôn, một bên : "Đừng nóng vội, chúng còn nhiều thời gian, em vĩnh viễn sẽ rời khỏi ."
Lông mi đàn ông run rẩy kịch liệt, đột nhiên giương mắt, đáy mắt đen như mực tràn ngập màu đỏ tươi.
"Thật ?" Giọng khàn khàn.
Anh giống như con thú vây khốn, khiến trái tim cô đau nhói.
An Cửu trừng mắt , khoé mắt lăn xuống một giọt nước, mặt nở nụ : "Thật thể thật hơn."
"Tin em cuối, ?" Cô hỏi.
Bùi Tịch tiếng nào, chỉ bế cô lên, tay tháo rèm.
Tấm màn đỏ trượt xuống, đó chiếu hai chiếc bóng đan , thể phân biệt.
Cô gả cho nhiều , từng lừa gạt, từng tính toán.
Cuối cùng, chỉ còn thật lòng.