Lâm Thanh Nghiên ở một bên đến hãi hùng khiếp vía, khuyên dừng nghỉ ngơi dưỡng bệnh, bọn họ sẽ tìm .
Bùi Tịch ngoảnh mặt ngơ, kéo cơ thể bệnh tật lên đường, sắc mặt tái nhợt khiến nàng lo thể bệnh.
"Haiz...... Chuyện thật là." Lâm Thanh Nghiên cau mày, nhịn thở dài.
Đối mặt với chuyện , Hạ Tử Kình càng gì, gãi gãi đầu, suy nghĩ hồi lâu mới : "Chúng nên kinh thành, nếu Bùi lời giải thích, sợ là bệnh dậy nổi. Chuyện của chúng vội, từ từ ."
Gương mặt Lâm Thanh Nghiên ửng đỏ, gật đầu ừ một tiếng, chuẩn lát nữa tới cho Bùi Tịch quyết định của bọn họ.
Trong phòng bên , công tử bạch y bên cửa sổ, trông vẫn ốm yếu, giống tình cảnh bi thảm mà hai Lâm Thanh Nghiên nghĩ.
Hắn vươn tay, lấy ống trúc buộc ở chân cú mèo, mở giấy thư trong đó .
Trên giấy một ít chữ nhỏ như muỗi, xem qua, mắt đen càng thêm sâu thẳm lạnh băng.
"Vậy mà nàng tự nguyện thật, hừ."
Cổ tử mẫu tuy tác dụng định vị, nhưng vượt quá cách nhất định sẽ mất cảm ứng, cho nên sáng nay khi đuổi tới Nhạn Môn Quan, Bùi Tịch liền , An Cửu cũng ở trong thành.
đêm qua tin tức lập tức truyền , tất cả Ngàn Sát Các xuất động, tìm thấy tung tích của nàng trong một thành khác.
Giống Lâm Thanh Nghiên đoán, Bùi Tịch cũng cho rằng, An Cửu lật lọng.
Dù đây là chuyện mà An Cửu trong ấn tượng của thể .
"Hiện tại hối hận ? Đã muộn ......"
Sắc mặt công tử bạch y lạnh lẽo, năm ngón tay nắm , khớp xương đều trắng bệch, giấy thư trong lòng bàn tay dường như hóa thành bột mịn.
Hắn giơ tay, bột phấn trắng chậm rãi rơi xuống mặt đất, như là tuyết rơi.
Mê Truyện Dịch
Rũ tay xuống, đầu ngón tay đột nhiên chạm một thứ mềm mại, rũ mắt thấy, là hầu bao đỏ tươi treo bên hông.
Hầu bao màu đỏ, mặt dùng chỉ vàng thêu một con chim tước, mắt chim mở to linh động , sinh động như thật.
Giống cặp mắt linh động của thiếu nữ.
Nụ lạnh tràn ngập trong khí.
"Tình nguyện trở về gả cho nam nhân đáng tuổi cha, cũng ở cùng ? Ồ, An Cửu, nàng thật là...... Tưởng bở. Ta liền thỏa mãn nàng, để nàng gả cho , tự tay sẽ huỷ hoại mộng của nàng, nàng ...... Được ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-255-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Lời thì thầm ôn nhu quanh quẩn trong phòng một bóng .
Ngón tay nam nhân như ngọc cuộn tròn, gắt gao nắm chặt hầu bao trong lòng bàn tay.
Chim hoàng yến cũng sẽ giam giữ trong lồ ng giam năm ngón tay, rơi thật sâu bóng đêm vô hình.
An Cửu bất chấp mưa gió, ngày tiếp nối đêm, ngựa dừng vó, chỉ tốn năm ngày, liền từ Tái Bắc chạy tới kinh thành.
Chỗ là, cuối cùng nàng phản diện mạng nàng đuổi theo.
Đương nhiên giá trả cũng , ví dụ như khi xuống ngựa ở địa giới kinh thành, chân nàng mềm giống sợi mì, thiếu chút nữa trực tiếp khuỵ gối đầu rạp xuống đất.
Vị Huyền Y Vệ Thanh Tước mang nàng về nhà, ánh mắt nàng cũng trở nên cực kỳ quỷ dị.
đều quan trọng, tóm nàng an trở về.
Mặc dù An Cửu dùng hành động thực tế cho thấy, thật sự chạy, nóng lòng về nhà gặp , đại nhân Huyền Y Vệ vẫn tận chức tận trách kiên trì đưa nàng về đến cửa nhà, nàng gõ cửa, mới lặng yên rời .
An Cửu gõ chính là cửa hông, khi cửa mở, lộ một khuôn mặt chút ấn tượng trong trí nhớ.
Là gác cổng của phủ thượng thư, trông cửa cho An gia vài thập niên.
"Đây...... Đại tiểu thư? Thật sự là đại tiểu thư!" Ông lão xoa mắt, kinh hỉ kêu lên.
An Cửu hổ , nâng tay lên: "...... Hello."
Nửa khắc , An Cửu trong đại sảnh phủ thượng thư, bốn nha vây quanh nàng, mát xa tay chân đau nhức cho nàng, nha Cát Hương gặp bưng dâng điểm tâm sát miệng cho nàng.
Một phụ nữ trung niên đoan trang xinh ung dung bên cạnh nàng, trong tay cầm khăn , một bên một bên con gầy vân vân.
Xa hơn, vài cô nương nhỏ tuổi đang , sợ hãi rụt rè nàng.
Đây là nương của nguyên chủ An Cửu, cùng với mấy di nương và thứ .
Về phần An thượng thư cha nàng, còn ở trong triều trực, hai ca ca ruột của nàng, một nhiệm vụ ở quân doanh, một trong thư viện sách, một chốc một lát thể về.
An Cửu , đích xác là nữ nhi quý giá nhất An gia, đích nữ duy nhất, từ nhỏ nhận hết sủng ái.
Mặc dù tự đào hôn, trở về nương nàng cũng nỡ mắng nàng, chỉ đau lòng nữ nhi bảo bối chịu ủy khuất.
An Cửu nửa tựa lưng ghế , thở dài một , chỉ cảm thấy mệt nhọc dọc đường đều tan thành mây khói, thoải mái vô cùng.