Cũng vì , thấy đôi mắt thiếu nữ phát hoả chăm chú, khuôn mặt nhỏ buồn bực đỏ lên, trong lòng Bùi Tịch mà sinh sự sung sướng mất từ lâu.
Kỳ thật vẫn khống chế bản , giống gương mặt ôn hoà giả tạo đó, thỉnh thoảng kích động nàng một chút.
Thấy nàng buồn bực, thấy nàng khó chịu, thấy nàng phẫn nộ mà trừng , hai mắt đều là .
Cảm giác thỏa mãn đột nhiên sinh .
hẳn là cũng liên quan, dù thời gian ngắn nữa, nàng sẽ bao giờ thấy Bùi Tịch nữa.
Hai xuyên qua biển hoa trong sơn cốc, lên đường núi Minh Quang.
Đường núi khúc khuỷu, hai lâu, liền thấy dọc đường nhiều t.h.i t.h.ể la liệt, gương mặt xa lạ, cũng mấy Trung Nguyên An Cửu quen, dù vẫn là xa lạ nhiều hơn.
Hẳn là thủ vệ canh giữ đường núi.
Càng lên cao, t.h.i t.h.ể càng nhiều, con đường núi hẹp đầy m.á.u tươi, cơ bản còn kịp khô, trong khí đều tràn ngập mùi tanh.
Đường lên núi Minh Quang quá dốc, An Cửu bỏ ngựa, chỉ thể dựa hai chân để leo. Trải qua mài giũa ở thế giới , hiện giờ thể lực của nàng tăng, ngược thể kiên trì lên.
Mê Truyện Dịch
Còn Bùi Tịch ghé A Thất, cõng .
An Cửu một đường đều bịt mũi, đôi mắt cũng dám loạn, ngó thấy t.h.i t.h.ể liền vội vàng dời mắt.
Thấy nhiều hiện trường g.i.ế.c , nàng sợ sẽ nôn.
Đột nhiên ánh mắt nàng dừng , phía , khẩn trương : "Bùi Tịch, phía !"
Quả nhiên, phía cách đó xa một ảnh khom , từng bước một đường núi.
An Cửu hoảng sợ, còn tưởng rằng phía là cá lọt lướt*, Bùi Tịch nhàn nhạt : "Là thường võ công, đừng sợ."
* Ý là còn sống trận chiến
An Cửu theo bản năng : "Ta mới sợ !"
Bùi Tịch chút để ý liếc nàng một cái, khuôn mặt sợ tới mức trắng bệch của thiếu nữ hiện rõ trong tầm mắt.
Hắn cái gì cũng , chỉ là nhẹ nhàng giơ tay lên môi: "Phụt."
Thiếu nữ lập tức trừng mắt, tròng mắt đen lúng liếng phản chiếu bóng dáng , gương mặt trắng nõn phồng lên giống ếch xanh.
"Huynh cái gì mà ! A a a cũng dám nhạo !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-228-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Nếu đến lúc, lẽ nàng tức giận đến mức xông lên đ.ấ.m hai quyền.
Thấy tình cảnh như , mặt mày thanh nhã tuấn tú của công tử bạch y tự giác cong cong.
Ba nhanh đuổi theo bóng .
Nghe thấy động tĩnh phía , ông lão cũng chậm rãi dừng bước, đầu .
Đó là ông lão tuổi già, đầu đầy tóc bạc, đầu cúi xuống, sống lưng cong thành một đường. Ông ăn mặc vô cùng rách nát, một khuôn mặt già nua cực kỳ đờ đẫn.
An Cửu kỹ đối phương, cảnh giác : "Ông của chúng ."
Trí nhớ của nàng , nhớ rõ bộ dáng của từng .
Nếu của bọn họ, đó là Ma giáo.
A Thất duỗi tay, đang tùy ý giải quyết , Bùi Tịch bỗng nhiên nheo mắt, ánh mắt dừng khuôn mặt thấp hèn của ông lão, nhàn nhạt : "Đưa cho ông một con ngựa , dáng vẻ của ông , hẳn là cũng từng chuyện ."
An Cửu cũng thấy cảnh g.i.ế.c , như , liên tục gật đầu: " đúng, ông lão già như , vẫn là bỏ qua ."
A Thất liền thu tay, ba để ý đến ông lão cúi đầu yên lặng ở ven đường, tiếp tục về phía .
An Cửu một đoạn thì đầu , ông lão hẳn là cũng bọn họ dọa đến, mặc dù bọn họ , ông vẫn luôn ở ven đường nhúc nhích, bình tĩnh bọn họ.
Thấy nàng đầu , ông lão cúi đầu.
Nhìn thấy một màn chút kỳ quái , An Cửu nhịn lo lắng: "Tha cho ông thật sự chứ?"
Bùi Tịch lời ít mà ý nhiều: "Không cần lo lắng, sẽ ."
Hắn mỉm , lộ chút ý vị thâm trường.
Đến nơi đây, bọn họ cách địa bàn của Ma giáo xa. Ven đường dần dần còn núi non cằn cỗi, giữa những huyền nhai vách đá đó, xuất hiện nhiều nhà cửa, hiển nhiên là nơi giáo chúng cư trú.
Hiện tại nơi phần lớn một bóng , cho dù mấy cái, cũng đều thành t.h.i t.h.ể mặt đất.
An Cửu đến chân cũng đau, đây nàng khẳng định sẽ oán giận, đáng tiếc lúc tâm tình nàng nặng nề, một câu cũng nên lời.
Cốt truyện thảo phạt Ma giáo trong nguyên tác miêu tả kỹ càng tỉ mỉ, dù cũng là một cao trào của cuốn sách.
một đường An Cửu , nhận cốt truyện đổi.
Không là vì nàng xuyên qua là Bùi Tịch trọng sinh mà ảnh hưởng, là hai đều , dù trong sách một biển hoa trong sơn cốc, càng ông lão còng.