May mắn, Phi Trần cũng khiếp sợ việc , cho nên phát hiện .
Phi Trần lâm suy nghĩ của bản , đầu ngón tay bóp Phật châu, trầm ngâm : "Người đêm đó xâm nhập linh đường cũng là hắc y, mặt phúc hắc, khi chúng bắt thẩm vấn cũng độc phát mà chết, bởi thể thấy, hạt bồ đề mất trộm lẽ là Ngàn Sát Các ."
"Càng trùng hợp chính là, các chủ Tiên Vô Mệnh của Ngàn Sát Các am hiểu dùng độc...... Chỉ là , bí tịch thần công, vì cướp hạt bồ đề? Chẳng lẽ, vốn thể tập võ?"
"Không đúng, bần tăng từng sư thúc , Tiên Vô Mệnh võ nghệ cao cường, giống cần bí tịch thần công và hạt bồ đề......"
Mê Truyện Dịch
Thân là Phật tử chùa Vô Âm, trong lòng Phi Trần rõ, hạt bồ đề như là thần vật, thực tế cũng khuyết điểm.
Trong hạt bồ đề thể cất chứa nội lực hữu hạn, nếu nhiều thế hệ tích luỹ như , mỗi một đời trụ trì chùa Vô Âm thành cao thủ tuyệt thế?
Hơn nữa nếu hấp thụ nội lực , cũng nhiều nhất sống thêm mười mấy năm. Huống hồ còn xảy tình huống nội lực dung hoà, từng chút từng chút chịu thống khổ để tiêu hóa hấp thụ.
Cho nên nhiều năm qua, hạt bồ đề đều chùa Vô Âm giấu, coi như át chủ bài cuối cùng. Nếu một ngày trong chùa gặp nạn, sẽ lấy liều c.h.ế.t một .
Lần cuối sử dụng hạt bồ đề, là lúc Chân Nhất đại sư đại chiến với mặt ác quỷ. Lúc trụ trì kế nhiệm, Phi Trần cũng dùng hạt bồ đề, chỉ vì mắt, mà khuynh hướng dựa từng chút nội lực tích góp của bản .
"Nếu cần, nhất định là khác cần, Tiên Vô Mệnh trộm bí tịch thần công, cướp cả hạt bồ đề, đều là vì một , nọ là ai? Chẳng lẽ lưng Tiên Vô Mệnh còn ?"
An Cửu ở một bên an tĩnh , run bần bật, một chút tiếng động cũng dám phát .
Nàng nghĩ tới, Phi Trần chỉ căn cứ theo chút tin tức mơ hồ, là thể suy luận nhiều thứ như .
Đừng lột đừng lột nữa, ***** sẽ lộ mất thôi.
Phi Trần hãy còn lắc đầu, thở dài: "Bần tăng đoán ."
Hắn bỗng nhiên đầu về phía An Cửu, tinh thần sa sút như lúc , ánh mắt trong trẻo sáng ngời : "Cảm tạ thí chủ bẩm báo sự thật, bần tăng vô cùng cảm kích."
Hoà thượng tuấn mỹ cúi đầu với An Cửu, vẻ mặt thật lòng.
An Cửu liên tục xua tay, chột mà : "Chuyện nhỏ thôi, chuyện nhỏ thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-191-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Phi Trần dừng một chút, hỏi: "Ta thể hỏi một chút, nếu thí chủ quan hệ với , vì báo cho ?"
Trong lời kể An Cửu cố tình che giấu quan hệ của nàng và "Phi Y", chỉ coi Phi Y như ân nhân cứu mạng, Phi Trần hoài nghi.
An Cửu nao nao, đó gục đầu xuống, chiếc dây buộc tóc rơi xuống che khuất khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nàng nhỏ giọng : "Hắn, tổn thương bằng hữu của , cảm kích cứu , nhưng cũng thể nối giáo cho giặc......"
Một hồi ấp a ấp úng, mắt Phi Trần lộ hiểu rõ.
"Thì là thế." Hắn mặt mày hòa hoãn, nhẹ nhàng , "Hôm nay thí chủ thể cùng Bùi thần y rời khỏi chùa Vô Âm, giam giữ các nhiều ngày, là bần tăng , sẽ bồi thường cho các . Không kế tiếp thí chủ ? Bần tăng sẽ hộ tống cô."
An Cửu hai mắt sáng ngời, "Phi Trần đại sư cũng xuống núi?"
Khuôn mặt Phi Trần thanh lãnh: "Tất nhiên là , một ngày tìm hạt bồ đề, bần tăng một ngày cũng bỏ qua."
\Phi Trần là là , trong ngày liền thả bọn họ , thời điểm mấy giới đường, ánh mắt Bùi Tịch và A Thất An Cửu vô cùng quỷ dị.
Quả thực An Cửu thể tưởng tượng tâm lý bọn họ bây giờ, dùng một gói biểu cảm để diễn đạt: 【 Nói mau, giữa cô và giao dịch mập mờ gì? 】
Nếu ngoài gặp riêng Phi Trần, bọn họ thả ?
Nhất định là giữa hai bí mật thể cho ai .
A Thất tính tình bộc trực, còn cửa, liền đĩnh đạc gào lên: "An tiểu thư, cô cùng con lừa trọc đó gì ? Sao liền thả chúng ?"
An Cửu còn mở miệng, Phi Trần một bên liền lên tiếng: "Không liên quan đến An tiểu thư, là chúng tra đầu mối mới, hiện giờ chân tướng rõ, hai ngày là bần tăng , bần tăng tại đây xin các vị."
Đại khái cảm thấy nghĩ oan cho khác, Phi Trần cũng ngại gọi là con lừa trọc, ngữ khí khiêm tốn .
Không ngờ lời , hai chủ tớ hẹn mà cùng chuyển ánh mắt lên An Cửu.
Sao thể liên quan! An Cửu , liền tra chân tướng, nào chuyện trùng hợp như ?