Hắn dừng bước chân, xoay với nàng: "An thí chủ cần áy náy, Phi Trần cũng tư tâm. Những lý niệm Phật học đó vô cùng mới mẻ độc đáo, chúng đều thứ cần, cũng thua thiệt."
An Cửu ngẩng đầu, biểu tình rầu rĩ vui biến mất, vui mừng hỏi: "Chúng vẫn là bằng hữu?"
Hoà thượng áo bào trắng mặt mày thanh lãnh thoáng hòa hoãn, như băng tuyết tan , nhẹ nhàng : "Đương nhiên."
Hắn bỗng nhiên nghiêng đầu, ý bảo An Cửu qua: "An thí chủ, cây là báu vật của chùa Vô Âm, cô thể ước nguyện với nó, nguyện vọng thể thành hiện thực."
An Cửu theo ánh mắt , một gốc cây tùng thật lớn chiếu mắt, cây tùng thô tráng vô cùng, tán cây che đậy cả bầu trời, mặt đất in bóng râm thật lớn.
Hút ánh mắt nhất, là vô vải đỏ treo ở đầu cành, từng dải ở cành tùng, bay bay trong gió.
"Đây là song tùng ? Sao chỉ một cây?" Nàng tò mò trừng lớn hai mắt.
Phi Trần : "Còn một cây ở chỗ khác, nếu cô , cũng thể dẫn cô ."
Nói xong, dẫn nàng tới một nhà nhỏ bên cạnh cây tùng, nhà ở, bên trong đặt bút mực, còn từng dải vải đỏ mới cắt.
An Cửu lấy một dải vải đỏ, cầm bút lông, hỏi Phi Trần: "Phi Trần đại sư, ngài ước nguyện với cây ?"
Phi Trần: "Không , cuộc đời của bần tăng việc chờ đợi, cũng oán ghét hối hận."
Nói cách khác, cả đời quá suôn sẻ, cho nên thứ gì , tất nhiên cũng nguyện vọng.
An Cửu thầm than một tiếng, lẽ cũng chỉ Phi Trần mới thể đạt tới cảnh giới siêu thoát xuất trần như .
Nàng là tục nhân, thể vô dục vô cầu.
Vừa nghĩ, nàng đề bút xuống một hàng chữ, xong liền hỏi Phi Trần: "Sau đó thế nào?"
Phi Trần: "Nếu ngại, giao cho , treo lên giúp cô."
Hai ảnh một đỏ một trắng tàng cây, trắng cao gầy, đỏ yểu điệu.
Hoà thượng áo bào trắng tiếp nhận dải lụa đỏ tươi trong tay thiếu nữ váy đỏ, nhón mũi chân, lập tức liền phi , bay lên dừng ở phía cây tùng, buộc dải lụa đỏ đầy nét mực lên cành cây.
Thiếu nữ ngửa đầu, nghiêm túc một màn , đôi mắt đào hoa tươi cong thành trăng lưỡi liềm nhỏ.
"Phi Trần đại sư, buộc xong , ngài mau xuống !" Giọng nàng trong trẻo mềm mại, gió núi thổi xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-169-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Phi Trần từ cây nhanh nhẹn bay xuống, giống như hạc tiên, mặt An Cửu.
"An thí chủ, đang chúng ." Phi Trần mặt đổi sắc .
"Ta mà, mặc kệ ." Khi lời , biểu tình An Cửu hề đổi.
"Cô thích , vì như ?" Phi Trần khó hiểu hỏi.
Nhìn đôi mắt thuần khiết nghi hoặc của , An Cửu : "Chuyện ngài cần , dù tình cảm nam nữ mà, khó lường như đấy. Hôm nay trở về cho ngài một quyển kinh thư, đó là cuốn sách ông nội trân quý nhiều năm, coi như là tạ lễ ngài phối hợp với thế nào?"
Vừa lời , Phi Trần lập tức chắp tay ngực, bên môi hiện lên một tia nhạt hiếm thấy: "Vậy phiền An thí chủ, An thí chủ thể lợi dụng nhiều hơn."
Khi đắn đùa, càng vẻ giống bình thường, An Cửu che miệng ngừng.
Một màn dừng trong mắt công tử bạch y cách đó xa, như một thanh kiếm sắc bén, đ.â.m mắt .
Hắn nhắm mắt, nghiêng đầu với A Thất: "Trở về ."
A Thất một lúc lâu thôi, hôm nay vất vả lắm mới thuyết phục công tử, đưa tới cây linh cầu nhân duyên, ngờ thấy cảnh tượng như , trong lòng nhất thời buồn bực bất bình.
Công tử và An tiểu thư chỉ nháo một trận thôi ? Sao đến nông nỗi ?
Mê Truyện Dịch
Còn An Cửu , mới mấy ngày, cận với Phật tử Phi Trần ?
A Thất trực tiếp tiến lên hỏi An Cửu, chỉ là công tử lên tiếng, cũng còn cách nào, đành theo phân phó của công tử trở về.
"Công tử, nếu xin An tiểu thư , mua chút lễ vật dỗ cô ......"
A Thất thật sự lo lắng, nếu công tử nhà tiếp tục chiến tranh lạnh với An Cửu, An Cửu sẽ chạy với khác mất.
Tuy rằng Phi Trần là xuất gia, khả năng cùng An Cửu ở bên , nhưng cũng thể tục ? Nếu thật lòng với An Cửu, nguyện ý từ bỏ lòng cầu Phật vì nàng thì ?
A Thất nghĩ , dù chỉ là tớ, nhưng vì tình cảm của công tử nhà mà rầu thúi ruột.
Bùi Tịch nhàn nhạt : "Không cần."
Dừng một chút, : "Ngươi xuống chân núi, mua trang sức nữ tử thích, màu sắc tươi sáng một chút, nhất là đá quý, nàng thích ngọc hồng bảo và lục bảo, trân châu."