Ánh mắt đảo qua, hai mắt đột nhiên ngưng .
Bùi Tịch nghĩ tới, An Cửu sẽ đem thứ cho .
Thứ ném lòng , gì khác, chính là bí tịch thần công của sơn trang Kim Xà mà khiến vô tranh đoạt.
Nàng rốt cuộc , giang hồ bao nhiêu thèm bí tịch ?
Bí tịch hiện giờ bao nhiêu trân quý?
Nàng thể tùy tiện lấy như ?
Huống hồ, ngày đó Kim Yến Uyển gửi thư cho nàng dặn dò, bảo nàng cho khác nội dung bí tịch, mà nàng một chút cũng ?
Ngẫm hiện giờ còn nhiều môn phái giang hồ ở trấn Kim Xà, sở dĩ bọn họ , thậm chí thảo phạt Ma giáo, còn là đoạt bí tịch?
Nghĩ đến đây, trong lòng Bùi Tịch căng thẳng.
Hắn nhanh chóng bỏ bí tịch trong tay áo, lạnh mặt gõ cánh cửa đóng .
Gõ hai cái, bên trong hé cửa .
Mê Truyện Dịch
"Cô cô đưa thứ gì ?"
Thiếu nữ chỉ lộ nửa khuôn mặt, từ khe cửa lặng lẽ , nhỏ giọng : "Ta nha."
"Ta thấy là cô ." Giọng Bùi Tịch lạnh băng, cơn thịnh nộ trong lòng một bùng lên.
Lúc còn cảm thấy, nữ nhân tính là quá ngu ngốc, gặp nguy hiểm còn bảo vệ bản , chỉ dựa khác.
Hiện giờ thấy, nàng chỗ nào là ngốc, rõ ràng ngốc đến chết.
Tính tình nàng như , nếu hành tẩu giang hồ, sợ là mấy ngày liền lừa bán còn giúp đếm tiền.
Trên đời nào nữ nhân ngu ngốc như , khác cứu nàng, liền quan tâm giao trái tim . Nếu chân chính thích một , sẽ cố kỵ chút nào mà trả giá hết thảy.
Ngày thường biểu hiện tính bên ngoài, cũng phảng phất chỉ là con nhím xù gai nhọn để bảo vệ bản , một khi nàng tín nhiệm, bày , sẽ là nội tâm cực kỳ mềm mại.
Nên nàng ngây thơ, là ngu xuẩn?
"Không cái ? Ta cho , cầm ...... Đừng cho khác là ."
Thiếu nữ kéo cửa một chút, chỉ ló đầu nhỏ, chớp mắt vô tội với Bùi Tịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa/chuong-157-khi-nu-phu-gap-nam-phu-hac-hoa.html.]
Công tử bạch y trầm tĩnh, chăm chú mặt mày tinh xảo xinh của nàng, như là đầu tiên quen nàng, quan sát nàng kỹ lưỡng từng chút một.
Đón ánh mắt chuyên chú của , khuôn mặt thiếu nữ hiện lên một chút hổ.
"Huynh, như gì?"
Đại khái nàng cũng hành vi thỏa đáng, lẽ, nàng cũng đấu tranh, nhưng cuối cùng vẫn chọn đưa bản bí tịch cho .
Ánh mắt thiếu nữ rối rắm, thấy nam nhân vẫn luôn lời nào, nàng cắn môi, nhịn hắng giọng, cuối cùng vẫn ấp a ấp úng : "Bùi Tịch, thích , màng tính mạng cứu , , gì báo đáp , hơn nữa cũng, cũng thích , cho nên liền dùng thứ coi như báo đáp, xem ?"
Nghe lời , biểu tình của nam nhân cuối cùng cũng biến hóa: "Ý của cô là, dùng thứ ...... Báo đáp ?"
" đó, thì ?"
Thiếu nữ vẻ mặt đương nhiên mà , thấy sắc mặt quái dị, đột nhiên lộ biểu tình hoảng sợ: "Huynh sẽ lấy báo đáp chứ? Cái , thể, bổn tiểu thư tuyệt đối thể gả cho một tên què!"
Mấy ngày thiếu nữ nhận thức vì cứu mà cảm thấy mắc nợ, trở nên vô cùng an phận thậm chí ngoan ngoãn, hôm nay khi trả "Ân cứu mạng", lấy tự tin của đại tiểu thư, khi chuyện cũng còn cố kỵ.
"Ta còn nhớ một chút chuyện tối qua đó, hôn ! Bỏ , dù cứu , bổn tiểu thư sẽ so đo chuyện , nhưng về chiếm tiện nghi của bổn tiểu thư nữa, !"
Ngoài mạnh trong yếu xong, thiếu nữ nhăn chóp mũi, lúng túng ném xuống một câu: "Còn , tối qua mặc kệ gì, coi như thấy thấy!"
Giọng rơi xuống, cùng với "Rầm" một tiếng, chút lưu tình đóng cửa. Sau đó, là một loạt tiếng bước chân của thiếu nữ.
Bùi Tịch thậm chí thể căn cứ những âm thanh đó mà tưởng tượng hình ảnh.
Thiếu nữ chạy chậm đến mép giường, chui giường, vùi mặt chăn mềm mại, trong miệng phát tiếng ***** nhỏ.
"A a a tại như ! Ta mà dựa !"
"Quá mất mặt quá mất mặt!"
"Phí bịt miệng đủ nhỉ, cần thêm hu hu hu......"
Bùi Tịch cúi đầu, bí tịch trong tay, đỉnh đầu chậm rãi hiện một dấu chấm hỏi.
Cái ? Phí bịt miệng?
Sau sáu ngày mất tích bí ẩn, Hạ Tử Kình và Lâm Thanh Nghiên đột nhiên trở .
Cũng bọn họ tìm tới cửa như thế nào, tóm An Cửu ngủ một giấc dậy, liền gặp hai trong sân.