Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 56

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:29:14
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng cánh quạt trực thăng cắt gió.

 

Trên , chiếc Bell 429 sơn đen bóng lướt qua dãy nhà cổ kính của Macau, phô trương nhưng nổi bật đến lạ — kiểu nổi bật của thứ quyền lực cần giới thiệu, chỉ cần thấy.

 

Trong khoang máy bay kín tiếng, Eden bên cửa sổ, ánh mắt dõi ngoài.

Gió lướt ngang cánh quạt, ánh sáng phản chiếu lên gò má — da trắng mịn như sứ, đôi mắt trong sâu, khiến thấy sẽ phân biệt nổi là hiện thực ảo ảnh giữa trời.

 

Fernando cạnh, nhiều.

Trên là sơ mi cashmere xám lạnh, quần lụa đen thẳng nếp, giày da Ý bóng như gương. Tay trái đeo đồng hồ Vacheron Constantin nạm bạch kim, cổ tay rõ khớp, sắc nét như khắc bằng ánh sáng.

 

Hắn cố để Eden thấy. Eden thấy.

 

Cậu xoay nhẹ đầu, mắt lướt qua sườn mặt Fernando – đường viền hàm rắn rỏi, mũi cao, hàng mi dài đổ bóng lên gò má khi cúi xuống một tập hồ sơ mỏng.

 

Fernando kiểu… khiến chỉ im lặng mà ôm.

Không vì vẻ ngoài, mà vì khí chất: mạnh mẽ, yên tĩnh, thơm, và luôn gì để bảo vệ bên cạnh.

 

Eden khẽ mím môi, dằn xuống một ý nghĩ thoảng qua:

 

Nếu mềm lòng ngay bây giờ, sẽ thành thua mất.

 

Chiếc trực thăng chậm .

 

Bên , tòa nhà trụ sở phụ của Hội đồng Văn hóa Trung ương yên giữa rặng cây xanh ngắt — một khối kiến trúc cổ điển Tây phương, bảo vệ bằng lớp kính chống đạn và các thiết định vị an ninh cấp chính phủ.

Sân đáp trực thăng rộng quá ba chiếc, nhưng sạch như lau từng ngày.

 

Chiếc Bell đáp xuống một tiếng va.

Cửa mở. Eden bước , tay giữ hờ vạt áo, mắt nheo vì ánh nắng.

Gió thổi qua tóc rối nhẹ, tà áo bay lưng như dải lụa trắng.

 

Fernando , tay đút túi, sải bước chậm rãi như đang dạo chơi, nhưng mỗi bước khiến những đợi thẳng lưng thêm một chút.

Người phụ trách tiếp đón – một viên chức trung niên tóc hoa râm, mặc bộ vest xám cổ cao – thấy Fernando lập tức khom lưng chào, góc cúi hơn chín mươi độ.

 

Eden thoáng giật .

Cậu từng nghĩ để gặp nhân vật , sẽ lễ phép, đúng mực, giữ từng câu từng chữ. – khi Fernando bước xuống, chờ thể hiện sự tôn trọng. Người chủ động cúi đầu.

 

Bên trong tòa nhà, hành lang dài lát đá vân gỗ yên ắng. Bức chân dung các đời Chủ tịch Hội đồng treo lặng lẽ tường. Mỗi cái tên là một dấu son của quyền lực.

Người tiếp đón dừng một cánh cửa đôi gỗ mun, gõ nhẹ ba tiếng.

 

Từ bên trong, một giọng trầm vang lên:

 

“Vào .”

 

Fernando để mở cửa. Hắn tự tay đẩy, nghiêng với Eden:

 

“Đi thôi. Không cần lễ nghi.”

 

Cậu bước — và thấy ngay .

 

Ngồi chiếc bàn lớn bằng gỗ lim là Trình Nghị – Ủy viên cấp cao của Hội đồng, mệnh danh là “bàn tay mềm bọc thép” của chính trường nghệ thuật. Một thể hủy sự nghiệp của một nghệ sĩ chỉ bằng một cái gật đầu, hoặc phục hồi danh dự cho cả một thế hệ nếu .

 

Trình Nghị ngẩng đầu — ánh mắt ông đầu tiên dừng ở Fernando.

 

Rồi ông dậy.

Không bắt tay. Không mỉm . hai tay chắp bụng, cúi xuống theo cách mà một quyền lực ngầm thường với ai… ngoại trừ Hoàng tộc.

 

“Bệ hạ.” – Trình Nghị cất giọng, cực thấp, cực chuẩn mực.

“Được ngài ghé thăm… thật là vinh hạnh cho cái phòng họp già cỗi .”

 

Fernando gật nhẹ đầu — đủ để nhận lễ, nhưng cũng khiến đối phương bối rối.

Hắn điềm nhiên bước , tay trái đút túi quần, ánh sáng từ cửa sổ lớn lưng khiến bóng đổ dài nền đá hoa cương.

 

Không khí trong phòng lập tức đổi.

Trình Nghị vốn nổi tiếng là lạnh, khó gần, bao giờ cúi đầu bất kỳ chính khách đại sứ nào.

giờ phút , ông lặng, ánh mắt dõi theo từng bước của Fernando — như thể chỉ sợ bỏ sót một chuyển động nào đó.

 

Fernando dừng bàn, giọng trầm và ngắn gọn:

 

“Không cần tiếp đón. đến vì nghi thức.”

 

Ông gật ngay, nụ hé một phần môi, lố, xu nịnh:

 

“Dĩ nhiên. hiểu ngài bao giờ đến vì thứ đó.”

 

Fernando đầu, đưa tay nhẹ về phía . Không cần , cần giới thiệu dài dòng.

 

Ánh mắt ông lập tức rơi Eden — bước cửa.

 

Và chỉ một khoảnh khắc.

 

Ông thẳng lưng, hai mắt ánh lên tia nhận định thầm lặng của từng trải:

 

Một gương mặt xinh vượt tiêu chuẩn của bất kỳ khái niệm điện ảnh nào.

Một ánh mắt khúm núm cũng tự cao.

Một khí chất chỉ rõ giá trị của , và đang bảo vệ bởi ai.

 

Fernando chỉ một câu:

 

“Đây là của .”

 

Không thêm gì khác. Không giải thích. Không vai trò. Không họ tên. Không quốc tịch.

 

Mà như là đủ.

 

Trình Nghị chậm rãi dịch sang bên, tay động tác mời:

“Xin mời .”

 

Eden gật đầu, tới. Cậu vội.

Cậu ông một thoáng – đủ để cảm nhận mức độ già rơ và lạnh lùng của mặt, mới khẽ :

 

“Cảm ơn ngài đồng ý gặp.”

 

Trình Nghị xuống, ánh mắt rời Eden. Ông cầm ly nguội bên cạnh, nhưng uống.

“Không dễ gì để ngài Fernando dẫn đến đây. đoán — chỉ .”

 

Eden cong môi, hẳn.

“Cảm ơn. cũng cần đoán lâu. đến vì một lý do cụ thể.”

 

Fernando kéo ghế, cạnh. Tay chống lên thành ghế, mắt Eden như đang ngầm :

 

Cứ . Anh ở đây .

 

Eden thẳng lưng, giọng cao, nhưng từng chữ rõ như d.a.o gọt đá:

 

“Chuyện về nghệ sĩ K. Liu. tin là ngài .”

 

Trình Nghị im một nhịp. Rồi gật, giọng trầm như thể đang gợi một cái tên còn xa lạ.

 

“K. Liu. Diễn viên trẻ. Có tài, tiếng. Dính vài nghi vấn đạo đức, vài scandal xã hội, và một vụ việc… từng phán quyết rõ ràng.”

Ông dừng , thẳng Eden. “Phải ?”

 

Eden đáp ngay. Cậu chỉ gật nhẹ — như một lời thừa nhận cần lời.

 

Trình Nghị tiếp tục, giọng ông pha một chút sắc lạnh:

“Cậu nghệ sĩ đầu tiên dư luận đè bẹp. Và chắc chắn cuối cùng.”

 

Fernando yên. Không chen . Không nhíu mày. ánh mắt dán chặt Trình Nghị, như thể từng chữ đều đang cân đo.

 

Eden, một nhịp thở, mới cất lời:

 

thể là đầu tiên g.i.ế.c c.h.ế.t… chỉ vì sai phía.”

 

Ánh mắt Trình Nghị dừng . Trong một khắc nhỏ, khí trong phòng chùng xuống.

 

Ông gõ ngón tay lên mặt bàn, nhẹ giọng:

“Cậu nghĩ về phía đó?”

 

Eden khẽ nghiêng đầu, ánh mắt giễu cợt nhưng cũng hề tỏ mềm mỏng.

 

nghĩ… Ngài từng chọn cách về phía nào.”

 

Một im lặng ngắn. Fernando vẫn gì, nhưng sự hiện diện của như một thanh kiếm giấu trong vỏ — rút, nhưng khiến dám tiến thêm nửa bước.

 

Trình Nghị nheo mắt.

“Cậu vẻ khá nhiều.”

 

Eden cong môi, :

“Không nhiều bằng ngài. đủ để hiểu rằng, những cú tấn công K. Liu… đến từ dư luận.”

 

Một cái bóng vụt qua đáy mắt Trình Nghị. Ông phủ nhận.

 

Eden tiếp, chậm rãi, mỗi câu như nhấn chìm một lớp nước:

 

“Có một đạo diễn mất hợp đồng khi mời Kay đóng chính. Một nền tảng phim bất ngờ ngưng phát sóng ba bộ phim cũ của . Và một tờ báo từng bài bênh vực — nay đổi chủ.”

 

“Chuyện thương trường, đấy…” – Trình Nghị ngắt nhẹ.

 

“Không thương trường.” – Eden cắt lời, giọng thấp. “Là thanh trừng.”

 

Trình Nghị sang Fernando, như để xác minh rằng thanh niên mặt đang bảo kê đến mức nào. Fernando chỉ lặng lẽ dựa lưng ghế, mắt xuống ly , như đang mỉm — mỉm vì Eden đúng.

 

Eden chậm rãi dựa lưng ghế, ánh mắt dịu xuống nhưng vẫn như d.a.o lướt:

 

đến để xin ngài mặt. chỉ ngài… rút sự im lặng.”

 

Trình Nghị đầu tiên nhếch môi.

“Cậu nghĩ im lặng… vì tiền?”

 

Eden lắc đầu.

 

nghĩ ngài im lặng… vì nể một quen.”

 

Bầu khí ngưng đọng như thủy tinh. Mắt Trình Nghị tối một chút, nhưng giọng ông vẫn đều:

 

“Và mà phá vỡ sự nể đó?”

 

Eden khẽ nghiêng đầu, đôi tay đan đặt bàn.

 

“Không . Mà vì ngài vẫn còn tỉnh táo để điều gì là công bằng.”

 

Fernando đặt ly xuống, đúng lúc. Ánh mắt sắc như cắt ngang một lớp khói mỏng trong phòng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-56.html.]

“Nếu công lý giá — thể trả. Eden cần nó theo cách đó. Em chỉ cần một khe sáng để tự bước qua. Và tin ông đủ minh mẫn để nhận … rằng cái tên của ông trong lịch sử — nên ở phía nào.”

 

Trình Nghị . Nhìn Eden.

 

Rồi, ông dựa ghế. Ánh mắt còn sắc lạnh, mà chuyển thành một kiểu … dè chừng và thăm dò.

 

“Cậu đến nhanh thật.” – ông , giọng chút mệt mỏi, như thể thấy một quân cờ đang ép thế chiếu.

“Được. sẽ nghĩ .”

 

Eden dậy, gật đầu. Không cảm ơn. Cậu — khoảnh khắc Fernando là một lời cảm ơn đắt giá.

 

Fernando bước theo , đủ gần để tay thoáng chạm lưng Eden như một sự dẫn đường.

 

Cửa mở. Hai rời .

Còn Trình Nghị thì , tay nắm hờ ly nguội, mắt hướng về vệt sáng đổ nghiêng xuống mặt bàn — như bỏ lỡ một cuộc mặc cả… mà ông đủ sức để giữ.

 

vẫn đó, im lặng.

 

Ly mặt ông nguội từ lâu, vệt nước in mờ mặt bàn gỗ bóng như một dấu chấm lặng. Không ai còn ở , nhưng căn phòng hề trống. Nó đầy — đầy những suy nghĩ , đầy những giằng xé mà ông giấu suốt bao năm, đầy những ông chọn cúi đầu “tình nghĩa chính trị”, hơn là theo bản năng của một con lý trí.

 

Ông chuyện của Kay Liu.

 

Cũng từng cân nhắc chuyện “ ”.

 

Chỉ là từng ai khiến ông thấy lý do để .

 

Những đến Eden — yếu quá. Hoặc tham vọng quá. Hoặc bẻ gãy quá sớm.

 

Còn kẻ mà ông nể — giật dây cho ông im lặng — thì mạnh quá. Vừa mạnh, tàn nhẫn, đủ để khiến ông suy nghĩ cả về cái ghế . Ông từng nghĩ: nếu công lý giá, thì đủ tiền để trả. Vậy thì thôi, im.

 

hôm nay, Eden bước .

 

Và Fernando .

 

Một trẻ tuổi mang khí chất phi giới tính, nhưng thẳng sống lưng hơn bất kỳ kẻ nam nhân chính trị nào ông từng gặp.

 

Một hề khẩn cầu, mua chuộc, run rẩy. Chỉ thẳng ông, bằng một đôi mắt rõ: “Chú im đủ lâu đấy.”

 

Và một nhà vua — thật sự là một vị Vua — lặng lẽ cái bóng mảnh khảnh đó, cần lớn, cần đe nạt, nhưng đủ để bộ hệ thống quyền lực ngầm cảm thấy lạnh gáy.

 

Trình Nghị thở .

 

Thật , ông sẽ ngày .

Ngày mà còn bào chữa nữa.

Ngày mà bên tai ông vang lên một giọng :

“Ông sống lâu đủ để thấy chính là kẻ giữ im lặng.”

 

Ông từng nghĩ — nếu ai đủ để chọn đầu, thì đó tin rằng họ sẽ c.h.ế.t khi đối đầu với thế lực .

 

Eden là đó.

 

Fernando là cái bảo chứng lời cho điều .

 

Trình Nghị khẽ lắc đầu, như như .

Rồi ông dậy, chỉnh cổ áo. Bên ngoài cửa kính, tiếng cánh quạt trực thăng tan trung.

 

Ông sang thư ký riêng, lệnh bằng giọng bình thản:

 

“Liên hệ với bên an ninh truyền thông. Bảo họ mở hồ sơ Kay Liu. Đợt , xem… ai là những hợp đồng hủy ngang .”

 

“Và nữa… chuẩn sẵn một phát ngôn. Trong ba ngày tới.”

 

“Đừng ký tên . Để tên Hội đồng. Còn ai nghĩ mua chuộc… cứ để họ đoán.”

 

Thư ký sững . chỉ một giây , gật đầu, lặng lẽ .

 

Trình Nghị cửa sổ nữa.

 

Lần đầu tiên bao năm, ông thấy sẽ ngủ ngon tối nay.

 

Không vì đúng.

 

Mà vì… cuối cùng, ông cũng còn im lặng.

 

 

Cánh quạt trực thăng dần chậm , tiếng gió rít cao tan màn nắng dịu cuối thu. Bên là khu biệt phủ ẩn trong rặng cây xanh thẫm – lối lát đá xám, mái ngói cong, hồ sen tĩnh lặng – như một bức tranh thủy mặc giấu kỹ trong lòng thành phố ồn ào.

 

Fernando bước xuống đầu tiên. Gió xoáy từ cánh quạt thổi ngược lên cổ áo sơ mi mở khuy, tóc rối. Hắn ngước mắt bầu trời trong xanh, , chờ Eden.

 

vài giây trôi qua, trong khoang vẫn bước .

 

Fernando nheo mắt. Gió nắng vỡ tung thành nghìn mảnh óng ánh quanh bờ vai .

 

Hắn lùi nửa bước, ngay cửa trực thăng, đưa mắt trong, gọi khẽ:

 

“Sao xuống?”

 

Bên trong, Eden đang bó gối, má đỏ bừng, đôi mắt sáng rực như nuốt một ngọn lửa. Ánh sáng từ cửa hắt khiến mái tóc như phủ vàng, còn đôi môi thì cong lên — kiểu cong ngang tàng thường thấy, mà là một đường cong thật nhẹ, thật trong.

 

Cậu trả lời.

 

Chỉ điều – lao .

 

Như một đốm sáng, Eden bật khỏi khoang máy bay, nhảy sổ Fernando, vòng tay ôm lấy cổ giữa trung, cả đổ xuống như một đợt sóng mềm.

 

Fernando vững vàng đỡ lấy, thoáng giật . chỉ một giây , siết chặt tay, giữ Eden . Mùi hương Eden – mát, thơm, và phảng phất hương gỗ nhè nhẹ từ áo khoác – xộc thẳng khứu giác, khiến nhịp thở rối một nhịp.

 

Eden gì.

 

Chỉ .

 

Một nụ thật sự đến mức khiến dừng thở.

 

Cậu tựa đầu lên vai , giọng nhẹ như làn gió lướt qua bờ hồ:

 

“Em .”

 

Fernando cúi mắt xuống, đôi mi Eden dài đến mức chạm gần gò má. Cái vẻ hạnh phúc thuần khiết Eden, nhưng hôm nay vẻ bông đùa, nghịch ngợm, xấc xược. Nó giống như một đứa trẻ thực hiện một điều lớn lao mà lớn từng bảo là “bất khả thi”.

 

“Cảm ơn,” Eden thêm, thì thầm như sợ nắng thấy. “Anh … Em chỉ chuyện đó với hai . Một ở tầng thượng MCM, một ở phòng ngủ. Thế mà… thực sự để tâm.”

 

Fernando đáp. n.g.ự.c khẽ phập phồng. Ánh mắt vẫn giữ nguyên, rời khỏi đang tựa vai.

 

Eden nhích một chút, đôi tay vẫn ôm lấy vai , ánh mắt trong veo ngước lên:

 

“Anh cần tin em. Không cần đưa em . Không cần gì hết cả. .”

 

Fernando cất giọng, trầm mà dịu, như dội thẳng ngực:

 

“Vì đó là điều em .”

 

Eden bật . Một tiếng như vỡ giữa nắng, trong vắt và ngọt ngào như tiếng thủy tinh gõ nhẹ ly rượu vang. Cậu áp má cổ , khẽ dụi:

 

“Thế nên em mới , thật sự quá tuyệt vời.”

 

Fernando nghiêng đầu, ánh mắt khẽ rung. Dưới mặt trời, khuôn mặt rõ nét đến mức như điêu khắc – sống mũi thẳng, đường xương hàm góc cạnh, và đôi mắt… đôi mắt mà Eden từng nghĩ: nếu một nơi nào khiến thấy an để thả lòng, thì chính là ở đó.

 

Giọng Eden vang lên nữa, nhỏ, gần như chỉ để :

 

“Nhiều lúc em nghĩ… chắc mà nếu em bỏ lỡ, thì cả đời em cũng bao giờ gặp một ai như thế nữa.”

 

Fernando hít thật khẽ.

 

Một cơn gió lướt qua, cuốn nhẹ tà áo sơ mi, vạt áo Eden bay lên chạm n.g.ự.c .

 

Hắn , chỉ vươn tay siết chặt eo Eden hơn một chút, xoay , bế bổng cả xuống khỏi bục trực thăng.

 

Không vì Eden yếu.

 

Mà vì Fernando giữ cái khoảnh khắc – cái khoảnh khắc Eden gọi tên bằng ánh mắt ơn cần lời – thật lâu.

 

Suốt gần hai năm nay, khu biệt phủ vẫn vận hành như một cái máy im lặng – nhân viên việc theo ca, hệ thống kiểm soát kín như bưng, ai phép hỏi tên sở hữu, càng ai từng thấy mặt chủ nhân.

 

Họ chỉ : đó quyền lực, kín tiếng, và khó đoán.

 

Cho đến hôm nay.

 

Fernando xuất hiện.

 

Không lời giới thiệu. Không dàn tùy tùng. Không lễ nghi. Chỉ một chiếc trực thăng hạ cánh nhẹ như lông vũ giữa bãi cỏ vườn – và bước , với một trong tay.

 

Người một cách siêu thực.

 

Không giống bất kỳ ai họ từng thấy.

 

Không giống nữ. Không hẳn nam. Là kiểu của những bức tranh sơn dầu châu Âu thế kỷ 18 – khi sắc là một thứ quyền lực bất cần giới tính.

 

Eden bế gọn trong tay Fernando – mái tóc đen óng mượt như lụa, gương mặt thanh tú, đôi mắt nheo vì nắng, đôi môi khẽ như giữ trong lòng một bí mật đẽ đến nỗi cần thành lời.

 

Fernando gì với ai. Chỉ nhẹ nhàng ôm Eden, thẳng trong.

 

Hắn mặc đơn giản – sơ mi trắng, quần xám, áo khoác nỉ dài ngang gối – nhưng từng bước chân đều khiến khác bất giác cúi mắt.

 

Dáng hai , khi cạnh – một cao lớn, trầm , như tượng cẩm thạch sống; một nhỏ nhắn, sắc sảo, như ánh sáng len qua lớp kính màu – khiến tất cả nhân viên trong biệt phủ hẹn mà cùng nghĩ:

“Là vợ chồng.”

 

Không thể là gì khác.

 

Bởi vì giữa họ là thứ gì đó… hơn cả mật.

Hơn cả tình nhân.

Hơn cả bạn đời.

 

Là cái cách tựa cổ Fernando mà cần xin phép.

Là cái cách Fernando bế sợ thấy.

Là cái cách họ im lặng – mà ai nghi ngờ họ điều gì để giấu.

 

Một giúp việc trẻ trong góc, lặng lẽ hỏi nhỏ:

 

“Chị… chị nghĩ họ là gì?”

 

Người nữ quản gia lớn tuổi cạnh, giọng khẽ như thở:

 

“Họ là… điều mà thế giới gọi là ‘tình yêu’, em ạ.”

Loading...