Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 55

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:29:13
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong căn phòng khách rộng thênh, ánh sáng từ đèn chùm pha lê rọi xuống từng vệt vàng mờ, trải qua nền đá cẩm thạch như một dòng nước ấm. Eden vẫn trong lòng Fernando, đầu gối co , hai cánh tay ôm quanh cổ , cả như con mèo nhỏ nũng nịu, cảnh giác.

 

Fernando . Hắn cũng cử động, chỉ lặng lẽ để bám , như một vật thể nhịp thở nhưng phản ứng.

 

Sự im lặng giữa hai nặng nề, nhưng đặc quánh — như mùi nước hoa nồng còn sót một đêm dài, thể tẩy ngay cả khi áo.

 

Eden vẫn đang giận. Dù một từ trách mắng nào, dù cái siết eo nhẹ như đặt tay, nhưng — giận vì scandal. Giận đến từ thứ ai thể xóa mặt báo: cái tay cô gái , cái dáng Eden sát cô, và ánh mắt những qua đường khi thấy cảnh .

 

Eden ngẩng lên, nghiêng gương mặt Fernando.

 

Hắn vẫn điềm tĩnh — điềm tĩnh đến mức nguy hiểm.

 

“Anh đang nghĩ gì ?” – hỏi nhỏ, như thể một tiếng động lớn hơn sẽ khiến mặt hồ vỡ tan.

 

Fernando trả lời ngay. Hắn chỉ đưa mắt trống mặt — nơi một bình hoa đang lặng lẽ tỏa hương, và bóng hai in nghiêng lên tường như một cặp tình nhân trong tranh — , nhưng xa.

 

Hắn vài giây. Giọng trầm, chậm, lên xuống:

 

“Sao em gạt ?”

 

Eden thoáng sững. Tim chùng xuống một nhịp.

 

“Nếu là khác, quan tâm. là em.” – Fernando tiếp, mắt vẫn . “Em thuộc về cái thế giới thể nắm tay ai như từng xảy gì. Em là của .”

 

Lần , Eden . Không còn cái kiểu nửa môi trêu tức quen thuộc, màn nũng nịu để xoa dịu. Cậu chỉ cúi đầu, bàn tay — tay hôm qua còn cô gái nắm lấy trong đám đông.

 

Cậu rút lý do nào để bào chữa. Cũng định.

 

Một lúc , Eden thở nhẹ. “Anh giận vì nghĩ em cho khác chạm .”

 

“Không,” Fernando đáp, giọng vẫn đều. “ giận vì khi khác chạm em… em nhớ rằng một từng chạm ai khác ngoài em.”

 

Câu sắc, chém. cắt sâu.

 

Eden mím môi, bàn tay siết nhẹ thành nắm đấm. Lần đầu tiên, thấy hẳn sai, nhưng chắc chắn thiếu. Thiếu để hiểu một như Fernando thể kiểm soát cả chính trường, nhưng gì với cơn ghen của chính ngoài cách… im lặng.

 

Cậu xoay , đặt hai tay lên n.g.ự.c , áp tai nhịp tim đập đều đặn qua lớp áo sơ mi. Rồi khẽ :

 

“Lần nếu ai đó chạm em… cứ kéo em mặt họ.”

 

Fernando phản ứng.

 

“Anh thể thế mà,” Eden tiếp, giọng mềm như gió. “Em ngại. Em chỉ … liệu để thấy thể vì em mà mất kiềm chế.”

 

Lúc , Fernando mới khẽ đầu. Mắt hạ xuống, chạm ánh mắt Eden. Trong đôi mắt còn vẻ trêu đùa – chỉ còn một chút trầm tĩnh mỏng, giống như mặt nước lúc nổi gió.

 

“Anh từng nghĩ,” Eden chậm, “sẽ để em tự tung tự tác, để nghi ngờ, để em tự do. vẻ chịu chuyện đó.”

 

,” Fernando trả lời, che giấu.

 

“Vậy thì…” Eden thẳng dậy, hai tay đặt lên vai . “Cứ giữ em .”

 

Fernando nheo mắt. “Em như thể từng buông.”

 

Eden khẽ . “Không. em giữ bằng tay, bằng ánh mắt.”

 

Một cơn gió nhẹ thổi qua khe cửa sổ khép hờ. Rèm bay nhè nhẹ, mang theo ánh sáng vàng đổ nghiêng lên sống mũi Fernando – gương mặt khi đó, trong khoảnh khắc , trông còn là của một nhà vua – mà là của một đàn ông đang yêu, và đau vì yêu.

 

Fernando vươn tay, vòng đầu Eden, kéo lòng thật chặt.

 

“Lần ,” thì thầm, “ quan tâm báo chí. Chỉ cần thấy cảnh đó một nữa, sẽ cho em khỏi phòng thêm ngày nào.

 

Eden bật khẽ, tựa n.g.ự.c .

 

“Vậy giờ cho em vườn dạo ?”

 

Fernando , đầu trong suốt buổi tối.

 

“Không. Bắt đầu hôm nay, em bên cạnh.”

 

Eden ngước lên, mắt cong cong. “Thế thời gian theo em ?”

 

Fernando , mắt nheo :

 

“Nếu , thì sẽ tạo .”

 

….

 

Buổi sáng ở biệt phủ Fernando ồn ào.

 

Không ai đ.á.n.h thức ai.

 

Không tiếng chuông báo thức, quản gia bước , lời nhắc về công việc lịch trình. Chỉ ánh sáng — thứ ánh sáng vàng mỏng, len qua lớp rèm lụa dày, hắt thành những vệt dịu dàng lên sàn đá lạnh.

 

Eden tỉnh giấc giữa sự im lặng .

 

Cậu mở mắt ngay. Chỉ khẽ xoay đầu, má chạm nhẹ lớp gối mịn. Không gian xung quanh thơm một mùi đặc trưng: gỗ tuyết tùng pha với mùi xà phòng đắt tiền, dịu mà phô trương.

 

Chỗ là phòng ngủ phía nam – nơi ban công hướng biển. Gió sáng nay nhẹ, kéo theo tiếng vẫy của sóng, lẫn cả mùi ẩm của sương đọng lan can.

 

Eden đưa tay lên che mắt, nhưng ngừng .

Bên mép gối, một tách đặt sẵn từ bao giờ. Nắp gốm còn âm ấm, mép ly in một vết nhỏ — ai đó rót xong lâu.

 

Cậu mở mắt, ánh vẫn còn ngái ngủ. Ngón tay nhấc nắp ly lên: lài – đúng vị thích. Pha đúng độ. Không ngọt, đắng.

 

Fernando pha.

 

Không cần ghi chú. Không cần lời nhắn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-55.html.]

Cái cách mà tách xuất hiện – đúng vị, đúng giờ – đủ để Eden rõ ai điều đó, và vì .

 

Cậu dậy, lấy áo choàng khoác lên vai, chân trần ban công.

 

Gió từ biển thổi , đủ lạnh để khiến tóc rối nhẹ. ánh nắng thì ấm – loại ấm thiêu đốt, mà chỉ đủ để dịu đôi mắt mở.

 

Từ tầng hai xuống, bộ khu vườn của biệt phủ hiện cắt tỉa kiểu phương Tây, xen giữa là vài khóm mẫu đơn đỏ, như cố tình để gợi chút khí phương Đông cho Eden.

 

Ngay giữa vườn, một bàn ăn nhỏ. Đã dọn sẵn.

 

Một đang đó – lưng thẳng, báo. Ánh sáng chiếu xuống mái tóc đen và phần vai rộng trong bộ áo sơ mi xám nhạt.

Fernando.

 

Eden xuống ngay.

 

Cậu tựa thành ban công, nhấp một ngụm . Cái dáng thảnh thơi, mái tóc xõa bừa vì chải, môi cong cong, ánh mắt lười biếng mà sáng – một cách lười nhác và đầy kiêu kỳ. Giống như vương giả mới tỉnh mộng, chẳng cần cố gắng mà thứ nghiêng về phía .

 

Dưới sân, Fernando ngẩng đầu – đúng khoảnh khắc .

 

Ánh mắt họ chạm trong im lặng. Không vẫy tay. Không lời gọi.

Chỉ là một cái – đủ dài để xác nhận: đang em, và bất kỳ ai khác.

 

Fernando , chỉ gập tờ báo , hiệu nhẹ cho hầu bên dọn bớt tách cà phê cũ. Ghế đối diện vẫn còn trống, khăn ăn trắng xếp ngay ngắn, ly nước cam vẫn còn đá. Cứ như thể Eden sẽ xuống đúng lúc .

 

Eden vội.

 

Cậu chậm rãi phòng, nhâm nhi nốt ngụm cuối cùng, lật sơ vài bộ đồ treo trong tủ. Quản gia chuẩn sẵn: bộ đều là những nhãn hiệu từng mặc, cỡ chuẩn đến từng đường vai.

 

Eden bước xuống vườn.

 

Gió sáng sượt qua gấu áo sơ mi. Fernando đang cầm ly cà phê, ánh mắt dõi theo từng bước chân vội, chớp, cần che giấu.

 

Eden gì, chỉ xuống đối diện. Tay nhấc ly nước cam. Lạnh. kiểu thích.

 

Fernando cất giọng , vẫn là kiểu đều và thấp:

“Ngủ ngon chứ?”

 

Eden gật đầu. “Tạm . Trừ việc đắp chăn lúc em đá nó giữa đêm.”

 

Fernando nhướn mày. “ dậy, nhưng em kéo chăn .”

 

Eden ngẩn một thoáng, bật :

“Anh… cạnh giường thật ?”

 

Fernando đáp. Hắn chỉ đưa tách cà phê lên miệng, ánh mắt vẫn rời khỏi .

Câu trả lời im lặng, nhưng đầy ngụ ý:

Anh chỉ đó. Anh còn chờ em ngủ yên mới rời .

 

Eden hỏi thêm. Cậu cúi xuống ăn một miếng bánh mì nướng, bỗng ngẩng lên, nheo mắt Fernando:

“Hôm nay định giám sát em cả ngày thật ?”

 

Fernando trả lời ngay. Hắn cầm ly cà phê, xoay nhẹ trong tay như thể đang suy nghĩ về câu hỏi… dù thật , chính xác câu trả lời từ tối qua.

 

Một lát , đặt ly xuống, ngẩng đầu Eden, ánh mắt điềm tĩnh như mặt biển sâu:

 

“Không giám sát. Là đưa em gặp một .”

 

Eden ngả , dựa lưng ghế. “Ồ?”

 

Fernando liếc mắt , tiếp:

 

“Người em cần nếu lật vụ việc của K. Liu.”

 

Không gian xung quanh như khựng một nhịp.

Tay Eden khựng giữa trung, miếng bánh mì nướng kịp đưa lên miệng. Một tia sáng lướt qua trong mắt — kinh ngạc. Và đó là nhận thức.

 

Fernando gật, cũng lắc.

Hắn chỉ , chậm mà chắc:

 

“Người em gặp — của giới nghệ thuật.”

 

Eden ngẩng đầu, ánh mắt khựng nửa nhịp. Ánh sáng từ đèn chùm phản chiếu mi mắt , long lanh như rơi vùng nước sâu.

 

Fernando tiếp, giọng thấp và điềm đạm như thể đang bàn về một bức tranh vì một mệnh lệnh chính trị:

“Ông là một trong ba Ủy viên điều hành của Hội đồng Văn hóa Trung ương. Người phụ trách bộ các phê duyệt và kiểm duyệt nghệ thuật trong nước. Một cái gật của ông thể khiến tên K. Liu xóa khỏi danh sách cấm, và một cái nhíu mày thôi — cũng đủ khiến báo cáo về vụ đó biến mất khỏi hồ sơ quốc tế.”

 

Eden yên, bàn tay đang cầm ly nước cam khựng .

Ánh sáng lướt qua mặt bàn, phản chiếu lên cổ tay trắng mảnh, khiến vết hằn của đồng hồ hiện lên rõ rệt.

 

Cậu thở thật khẽ, nhỏ, gần như chỉ để :

“Em mới chỉ chuyện đó với hai .”

 

Fernando gật. “ nhớ.”

 

Eden khẽ , nụ rõ là giễu cảm động:

“Anh kỹ thế từ bao giờ ?”

 

Fernando đáp. Hắn chỉ thật lâu, đơn giản:

“Từ khi em còn sắp cần giúp.”

 

Không khí quanh bàn ăn dường như lặng .

Chỉ tiếng gió luồn qua những khóm mẫu đơn ngoài vườn, mang theo hương nhè nhẹ, mềm đến mức khiến tim khó chịu.

 

Eden mặt , tránh ánh quá thẳng của . Cậu khẽ mím môi, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:

“Anh định để em gặp ông ?”

 

“Trụ sở phụ của Hội đồng.” – Fernando trả lời, đều giọng.

 

 

Loading...