Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 54

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:29:12
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Người thoáng đưa mắt , trong ánh sự hiểu chuyện của một kẻ từng trải. Anh thốt một lời, chỉ khẽ nghiêng đầu chào nhanh chóng bước phòng việc, khép cửa như để gian riêng cho cả hai.

 

Fernando vẫn giữ Eden tay thêm vài giây, chiếc điện thoại cuối cùng cũng rời khỏi tai. Hắn tắt máy, đặt nó túi áo, cúi đầu đặt Eden xuống nền gạch mát lạnh của hành lang. Cử chỉ thực hiện chậm rãi, hệt như sợ sự vội vã sẽ khiến khoảnh khắc vụt mất. Trán Eden khẽ ấm lên khi đôi môi của Fernando đặt xuống, một nụ hôn nhẹ nhàng mà vẫn đủ khiến tim đập loạn nhịp.

 

“Đi ăn sáng ,” , giọng còn sự lạnh lùng thường thấy mà mang theo sự dịu dàng bất chợt.

 

Eden tròn mắt, kịp đáp thì Fernando , dáng lưng cao lớn phủ đầy ánh sáng từ khung cửa sổ hành lang. cũng chẳng giấu nổi một điều: hôm nay chính bất ngờ vì bản dung túng cho Eden quá nhiều, bất ngờ vì khoảnh khắc đó khiến thấy… ấm áp hơn mức từng cho phép.

 

 

Phòng ăn sáng của biệt phủ thiết kế thoáng đãng, ánh nắng ban mai hắt qua lớp rèm mỏng, phủ một lớp sáng vàng dịu chiếc bàn dài bằng gỗ óng mịn. Bữa sáng chuẩn tươm tất: bánh mì nướng còn bốc , bơ mềm, cà phê nóng và cả trái cây cắt gọn gàng. Eden xuống, mái tóc còn rối khi rời khỏi giường, nhón miếng bánh thả ánh mắt lên màn hình điện thoại đặt bên cạnh.

 

Cậu kéo nhẹ màn hình, lướt qua những tin tức buổi sáng. Đôi mắt thoáng dừng khi dòng chữ lớn hiện lên: nghệ sĩ trẻ ở Trung Quốc bắt nạt, scandal liên quan đến mạng xã hội khiến dư luận bùng nổ. Khuôn mặt Eden bất giác chùng xuống, chiếc nĩa trong tay dừng lơ lửng .

 

Eden thêm vài dòng thở một , ngón tay gạt màn hình tắt điện thoại. Cậu đặt nó úp xuống bàn, chẳng để tâm thêm nữa, như thể chuyện lướt thấy chỉ là một làn gió thoảng qua trong buổi sáng yên ả . Ly cà phê mặt bốc khói, Eden uống một ngụm nhỏ, trở với bữa ăn dang dở, quyết tâm nuốt hết phần bánh và trái cây còn .

 

Trong đầu, sự hứng thú rẽ sang một hướng khác. Cậu nhớ vài lời đồn về một cửa hàng đồ hiệu gần đây — chỉ nổi tiếng mà còn sở hữu nhiều món limited, thứ khiến giới sưu tầm săn lùng đến kiệt sức. Ý nghĩ lập tức thắp sáng đôi mắt Eden.

 

Vừa ăn xong, lau khóe môi bằng khăn ăn, bật dậy, gương mặt bừng lên vẻ háo hức. Chẳng cần nghĩ tới Fernando đang ở , cho phép , Eden quyết định sẽ ngay lập tức. Giống như một đứa trẻ phát hiện món đồ chơi mới, chỉ kịp khoác áo, cầm theo ví và kính râm, bước nhanh ngoài.

 

Eden rời biệt phủ với dáng vẻ nhẹ tênh, một lời báo cho Fernando, trong đầu chỉ còn văng vẳng ý nghĩ duy nhất: hôm nay nhất định mua vài món thật xứng đáng để thêm bộ sưu tập.

 

Khi Eden rời biệt phủ, ánh nắng buổi sáng rọi xuống làn da trắng mịn như sứ của , khiến khó lòng rời mắt. Bộ quần áo hàng hiệu , kết hợp với dáng vẻ ung dung và khí chất lãng tử, chẳng khác nào một minh tinh bước từ tạp chí thời trang. Cậu thẳng qua con phố náo nhiệt, nơi những ánh vội vàng nhanh chóng dừng bám riết lấy bóng dáng .

 

Người qua đường bắt đầu xì xào, vài ánh mắt tò mò xen lẫn ngưỡng mộ, thậm chí cả sự ganh tị lẫn hứng thú. Tiếng bàn tán nhỏ dần lan , khiến Eden vô tình trở thành tâm điểm giữa dòng . Vài cô gái trẻ Trung Quốc, kìm nổi sự tò mò, chạy . Khuôn mặt họ rạng rỡ, đôi mắt ánh lên niềm hứng khởi khi gần trai xa lạ mà trai đến mức khó tin.

 

“Anh thể cho em cách liên lạc ?” một trong họ lí nhí, đôi má đỏ ửng.

 

Eden vốn chẳng bao giờ ngại trò đùa, liền rút điện thoại, gõ nhanh một tài khoản phụ — một acc clone mà vẫn dùng để trêu chọc thiên hạ — đưa cho cô nàng. Đôi mắt cô gái sáng bừng lên như ban cho một báu vật. Eden nhếch môi , cái kiểu nửa thật nửa đùa, để mặc cho sự ngây ngất thấm sâu suy nghĩ của đối phương.

 

Cô gái rụt rè mở lời: “Anh… thể cho em cùng hôm nay ?”

 

Bình thường, Eden thể sẽ lắc đầu, nhưng lúc hứng lên, gật một cái đầy bâng quơ: “Ừ, .”

 

Ngay lập tức, cô nàng choáng váng vì nghĩ ưu ái đặc biệt. Ánh mắt cô lướt xuống cổ Eden, nơi những vết hôn mờ mờ vẫn còn vương . Trong đầu, ý nghĩ lạ lẫm lóe lên: lẽ Eden chỉ là kiểu công t.ử ăn chơi dễ tiếp cận, dễ dụ dỗ. Ý nghĩ khiến bước chân cô càng thêm phấn khích, còn Eden thì vẫn thong thả bước , chẳng bận tâm đang tưởng tượng những gì. Đối với , tất cả chỉ là một trò chơi giải trí nho nhỏ giữa một buổi sáng trời.

 

Cửa hàng hiệu sang trọng lấp lánh ánh đèn, bày biện những món limited edition trong tủ kính sáng bóng. Eden thong dong bước , đôi kính râm vẫn che nửa khuôn mặt nhưng chẳng giấu khí chất hào hoa khiến nhân viên lập tức chú ý. Cô gái theo , mắt tròn xoe khung cảnh xa hoa, choáng ngợp háo hức, chẳng khác nào lạc một thế giới mà bình thường cô dám mơ đến.

 

Cô nàng rón rén khều nhẹ tay Eden, nũng nịu như thể quen từ lâu:

“Anh… mua cho em cái ?”

 

Eden liếc , ánh mắt hờ hững mà môi vẫn khẽ cong. Không suy nghĩ nhiều, hiệu cho nhân viên gói món đồ đó. Chỉ một câu “lấy cái ” phát từ môi , thủ tục lập tức tất. Cô gái ngỡ ngàng, bàn tay siết chặt lấy chiếc túi hàng hiệu, lòng tin nổi tặng món quà đắt đỏ đến thế.

 

“Anh… đúng là nhất với em!” – giọng cô run lên vì vui sướng, kiềm nữa mà ôm chặt lấy tay Eden. Khuôn mặt rạng rỡ, đôi mắt long lanh như tìm một mỏ vàng.

 

Trong phút cao hứng, cô ghé sát hơn, hạ giọng thì thầm đầy ẩn ý:

“Hay là… chỗ nào riêng tư hơn, em một khách sạn gần đây…”

 

Lời gợi ý bay giữa khí, đầy mong chờ và toan tính. Cô gái tin chắc Eden sẽ từ chối, nhất là khi cổ còn vương những dấu hôn, khiến cô càng tự tin rằng chỉ là một kẻ đào hoa dễ dãi. Thế nhưng Eden, với nụ nửa miệng và ánh mắt dửng dưng, chỉ coi tất cả như một vở kịch vụn vặt để giải trí cho bản trong buổi sáng rảnh rỗi .

 

Eden bước khỏi cửa hàng với dáng vẻ thảnh thơi, hai tay đút túi quần, chẳng thèm động một chiếc túi nào. Sau lưng , cô gái hớn hở nhưng khệ nệ ôm cả đống túi hiệu, toát mồ hôi mà vẫn tươi như hoa. Người qua phố khỏi ngoái , ghen tị bàn tán, còn Eden thì vài bước, bước chân dài và nhanh, mặc kệ cô nàng lẽo đẽo theo như một hầu tạm thời.

 

Đến bãi đỗ xe, Eden dừng một chiếc Bentley đen bóng loáng. Chỉ cần logo, cô gái giật , mắt mở to kinh ngạc. Tim cô đập rộn lên, tất cả những nghi ngờ đó tan biến, là một niềm chắc chắn: Eden chỉ giàu, mà còn là siêu giàu. Suy nghĩ lập tức thôi thúc cô bám chặt lấy cơ hội.

 

kịp ngỏ lời thì Eden hiệu: “Bỏ túi cốp.”

Cô gái lập tức theo, sắp xếp từng túi cẩn thận. Sau đó, với vẻ hăng hái đầy hy vọng, cô vòng định tự tay mở cửa xe, chuẩn trèo lên như thể nghiễm nhiên mời.

 

Thế nhưng Eden nhanh hơn một nhịp. Cậu lấy một túi nhỏ từ trong cốp, đặt thẳng tay cô, giọng điệu thoải mái:

“Cái cho em. Quà cảm ơn vì xách đồ cho .”

 

Đôi mắt cô gái sáng rực, trái tim gần như bay khỏi lồng ngực. kịp gì, Eden nghiêng đầu, thản nhiên buông thêm một câu sụp đổ ảo tưởng:

“Thật bệnh , chắc cũng chẳng sống bao lâu. Mấy món … mua về để đốt hóa vàng, lên trời cái mà dùng, đỡ tiếc.”

 

Cậu nhún vai như thể đó chỉ là một sự thật nhỏ nhặt, thản nhiên mở cửa, ghế lái.

 

Động cơ Bentley rền lên, âm thanh sang trọng và mạnh mẽ át sự sững sờ của cô gái. Chỉ kịp thấy Eden nhấc tay vẫy nhẹ qua cửa kính, nụ cong cong pha chút nghịch ngợm. Chiếc xe lao , để lưng cô nàng c.h.ế.t lặng, tay vẫn ôm khư khư món đồ, trong đầu ngổn ngang giữa phấn khích và hoang mang: tặng quà, một câu kỳ quặc, mà bóng dáng Eden thì mất hút trong dòng xe cộ.

 

 

Eden lái chiếc Bentley trở về biệt phủ, tâm trạng phơi phới như thể tự bày một trò nghịch ngợm quá thú vị. Cậu tung tăng bước , áo khoác vắt hờ vai, môi vẫn còn cong lên nụ thỏa mãn.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-54.html.]

Thế nhưng ngay khi đặt chân sảnh lớn, khí lập tức đổi khác. Trong phòng khách rộng lớn, Fernando đó từ bao giờ. Bóng dáng thẳng tắp ghế sofa, một tay đặt hờ lên thành ghế, đôi mắt sắc lạnh như gương soi chiếu thẳng Eden. Trên gương mặt điềm tĩnh , vẫn thể nhận một tia cáu kìm nén, quá lộ liễu nhưng đủ khiến khí nặng nề hẳn xuống.

 

Eden thoáng sững, nhưng ngay lập tức lấy thần thái thường ngày. Cậu vẫn sải bước thong dong, đôi giày gõ nhịp sàn đá cẩm thạch, ánh mắt lấp lánh chẳng hề bận tâm. Eden tươi, bước hẳn gần, hai tay đút túi quần, giọng nhẹ hẫng như chẳng gì nghiêm trọng:

 

“Em chào ạ.”

 

Chưa kịp thẳng lâu, cổ tay Fernando nắm gọn. Một lực kéo mạnh mẽ khiến Eden ngã xuống ngay cạnh , mất dáng vẻ tung tăng thường thấy. Fernando nghiêng , ánh mắt tối , gằn giọng thấp và trầm, mang theo sự kiềm nén:

 

“Em em quậy phá thế nào ?”

 

Khoảng cách gần đến mức Eden thể cảm nhận rõ mùi hương quen thuộc tỏa từ , cùng thở nóng hổi phả thẳng da thịt.

 

Eden thoáng run, sống lưng khẽ cứng . Đôi môi mím chặt, ánh mắt láo liên một thoáng lắc đầu thật nhanh, như thể một đứa nhỏ bắt quả tang mà vẫn cố chối cho qua.

 

Fernando để cơ hội trốn tránh. Hắn cầm điện thoại đặt ngay bàn, màn hình còn sáng lấp lánh, chiếu rõ dòng tin tức nổi bật: con trai của tỷ phú Dominic Aaron - Eden Aaron tại cửa hàng hiệu cùng một cô gái trẻ ở Trung Quốc. Những bức ảnh chụp từ đủ góc độ, từ lúc bước cửa cho đến khi cô gái tay xách đầy túi đồ, miệng hớn hở bám chặt lấy tay Eden. Chỉ cần thoáng qua, bất kỳ ai cũng thể hiểu câu chuyện bịa đặt theo hướng nào.

 

“Giỏi lắm.” – giọng Fernando khàn khàn, sắc lạnh như thép. Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đè nặng lên Eden, từng chữ như khắc xuống:

“Em tin bây giờ đang nổi nhất Weibo Trung Quốc ?”

 

Eden yên, mím môi, đôi mắt chớp chớp đầy căng thẳng. Cậu dám phản bác, chỉ nuốt khan một cái, tim đập dồn dập.

 

Eden vội vàng chớp mắt, cố lấy bình tĩnh, giọng nhỏ nhẹ nhưng vẫn cố giữ vẻ thản nhiên:

 

“Em… em mua đồ cho mà.”

 

Fernando nhướn mày, ánh mắt lạnh lẽo thoáng hiện ý mỉa. Hắn thêm gì, chỉ khẽ búng tay. Người hầu lập tức bước , khom lưng đặt xuống sàn cả một đống túi hàng hiệu sang trọng, đủ màu sắc lẫn thương hiệu, xếp thành cả một góc nhỏ như bê nguyên si một gian cửa hàng về đây.

 

Không khí yên lặng nặng nề, chỉ còn tiếng giấy gói sột soạt. Fernando chậm rãi dậy, về phía đống túi. Bàn tay to lớn mở một chiếc hộp sang trọng, ánh đèn vàng hắt xuống mặt bàn, lộ một chiếc đồng hồ thiết kế tinh xảo nhưng bé tí, dây mảnh mai, rõ ràng chẳng hề hợp với cổ tay của .

 

Hắn nhấc đồng hồ lên, đầu thẳng Eden. Không để kịp phản ứng, Fernando nắm lấy cổ tay Eden, động tác mạnh mẽ nhưng chẳng kém phần chắc chắn. Chỉ trong chớp mắt, chiếc đồng hồ gọn nơi cổ tay trắng mảnh của Eden.

 

Giọng trầm thấp, lạnh mang chút châm biếm, vang ngay bên tai :

 

“Em tặng … nhưng quà tặng thì tặng đeo nổi, còn tặng khít. Thế rốt cuộc… em mua cho mua cho chính hả, Eden?”

 

Eden lúc đầu còn lí nhí giải thích, mắt đảo quanh như tìm đường thoát, nhưng khi Fernando gặng hỏi, ánh mắt lóe lên chút nghịch ngợm quen thuộc. Không để nhà vua kịp nghiêm giọng thêm nữa, bất ngờ lao cả lên, vòng tay choàng cổ , giọng líu ríu:

 

“Em tặng cả em, tặng cả đồng hồ luôn, ?”

 

Fernando thoáng khựng . Trước dáng vẻ gan sợ sệt , đôi mắt trầm lạnh bất giác biến đổi. Bàn tay đặt hông Eden, giữ chặt cho trốn, giọng trầm thấp nửa mắng nửa :

 

“Em… mỗi gây chuyện là lôi cái chiêu che lấp?”

 

Eden rúc sát hơn, cố mặt vô tội, môi mấp máy:

“Em sẽ tha mà…”

 

Fernando giữ nguyên vòng tay, nhưng mắt ánh lên vẻ giận dỗi khó che. Hắn hít một sâu, như cố trấn tĩnh, cuối cùng gằn giọng nhưng còn quá gay gắt:

 

“Em bây giờ nổi rần rần , Eden. Bất tiện đủ thứ… cũng dòm ngó, bài. Không lẽ em tự giữ ?”

 

Giọng vang trong phòng khách, khàn khàn vì kìm nén. Trên thực tế, điều khiến khó chịu là chuyện phiền phức truyền thông. Mà chính là ý nghĩ báu vật nâng niu, lên mặt báo, thiên hạ bàn tán, ngắm.

 

Eden chớp mắt, thoáng ngập ngừng. Trong lòng thì hiểu rõ, nhưng ngoài mặt vẫn vẻ ngây thơ:

“Em… em cố tình . Người chụp thì em chịu thôi…”

 

Fernando nheo mắt, khoé môi nhếch lên một nụ nửa như mỉa mai nửa như đe doạ:

 

“May cho bọn nó ở đây là Trung Quốc… chứ nếu mà ở Tây Ban Nha, paparazzi dám bám theo em như thế, cho nhốt cả đời trong tù cũng ai dám hé nửa lời.”

 

Nói xong, vẫn còn tựa ghế, vẻ mặt nghiêm khắc, cánh tay vắt ngang thành ghế như thể đang che chở lãnh thổ riêng của . Eden thì giật , bật khẽ, gượng gạo mà ngọt giọng:

 

“Thôi nào… đến mức . Em là em sai . Anh đừng cáu nữa nhé.”

 

Cậu khẽ nhích gần, đưa hai tay quàng lên cổ , ngả đầu như mèo nhỏ nũng:

“Để em bù cho nè. Em sẽ… cho cái nhé, là cái . Gì thì em tặng hết.”

 

Fernando liếc xuống, hít một dài qua kẽ răng. Rõ ràng còn giận, nhưng cái dáng điệu ngốc nghếch dụ dỗ lòng dần mềm. Ngón tay siết nhẹ eo Eden, giọng khàn :

“Đừng tưởng mấy trò xoa dịu lúc nào cũng hiệu quả với …”

 

bàn tay chậm rãi kéo gọn lòng , chẳng khác nào đầu hàng.

 

 

Loading...