Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 53
Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:29:11
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Âm thanh “tút tút” vang lên, báo hiệu cuộc gọi ngắt. Căn phòng trở về với sự yên tĩnh vốn , chỉ còn tiếng gió lùa khe khẽ qua cửa sổ và ánh đèn vàng hắt xuống gương soi. Fernando đặt điện thoại xuống bàn, động tác thản nhiên đến mức như thể hề đối thoại với của Eden bằng nghi thức trịnh trọng nhất.
Cậu im, môi khẽ bặm, ánh mắt vẫn còn chút xao động. Fernando liếc qua, khóe môi cong nhẹ, giọng chậm rãi cất lên, mang theo chút trêu chọc:
“Em đúng là giỏi lắm. Đẩy trận , còn bản thì .”
Eden ngẩng đầu, đôi mày chau , giọng đáp ngay, phần gắt gỏng:
“Thế chẳng giỏi đối phó mấy chuyện đó hơn em ? Còn kêu ca gì nữa?”
Hắn bật , tiếng thấp, chút giận, trái còn chứa đầy sự chiều chuộng. Đặt tay lên vai , lắc nhẹ đầu:
“Em càng tức giận thì càng đáng yêu.”
Eden đảo mắt, bực bội chộp lấy chiếc khăn bàn, nhưng kịp gì thì bàn tay giật lấy. Fernando mở máy sấy, gió ấm phả xuống từng sợi tóc ướt, tỉ mỉ đến mức khiến căn phòng như lấp đầy một nhịp điệu dịu dàng.
Cậu gương, dáng thẳng nhưng đôi vai run nhẹ vì luồng gió nóng. Trong gương, hình ảnh Fernando phản chiếu ngay lưng—cao lớn, bóng dáng phủ trùm cả .
Hắn khom lưng, hạ thấp xuống, cánh tay dài vòng qua, ôm trọn lấy từ phía . Mùi hương quen thuộc hòa cùng nóng, khiến Eden thoáng sững .
“Anh cái gì thế?” Cậu khẽ vùng vằng, nhưng giọng nhạt phần nào sự gay gắt.
“Ôm em.” Hắn trả lời đơn giản, giọng dịu kiên quyết. “Để em thôi nghĩ lung tung.”
Trong gương, thấy giam gọn trong vòng tay , bất lực … quen thuộc. Eden vốn dễ mềm lòng, nhất là sự kiên nhẫn và cưng chiều của . Dù bề ngoài còn cau mày, trong lòng rõ— kháng cự chỉ là thói quen, còn trái tim thì từ lâu thôi chống cự.
Cậu khẽ nghiêng đầu, ánh mắt tập trung hình ảnh bản , nhưng giọng thì dứt khoát hơn hẳn những lúc thường ngày.
“Em nghĩ , mai em sẽ cho trực tiếp trao đổi với bên đó. Em mua bộ quyền lợi liên quan đến , để ai ép buộc chèn ép thêm nữa. Sau đó, em sẽ dùng truyền thông để tạo sức ép dư luận. Như , sẽ bảo vệ, ai dám đụng đến nữa. Anh thấy… cách đó ?”
Một thoáng im lặng trôi qua khi Fernando lên tiếng, giọng thấp và chậm rãi, tựa như khắc sâu từng chữ trí nhớ của .
“Em tiền. Có thế. phủ nhận điều đó. đây đất của em. Đây địa hình của em. Những ở đây, họ sống bằng thứ luật ngầm mà chính em còn nắm nổi. Họ quen thuộc từng ngõ ngách, từng chi tiết, từng trò bẩn. Ngay cả những kẻ giỏi nhất từ bên ngoài bước cũng chắc thắng . Em càng cẩn trọng.”
Hắn cúi thấp xuống, vòng tay siết chặt hơn, thở nóng hổi tạt qua gáy .
“ ngăn em . đừng vội tin rằng tiền và danh tiếng thể bảo vệ em khỏi những thứ ăn sâu bám rễ ở nơi . Em cần tính toán thật kỹ.”
Eden mím môi, lặng vài giây khi lên tiếng, giọng chậm nhưng giấu sự cứng đầu quen thuộc:
“Thế… theo thì em nên cái gì?”
Fernando rút tay khỏi Eden, đó chống nhẹ lên thành ghế. Hắn nghiêng , đôi mắt trong gương như khoan thẳng , còn chút nuông chiều nào.
“ lầm lớn nhất của em, Eden, là nghĩ rằng mua chuộc quyền lợi sẽ khiến yên . Ở nơi , một khi em lộ rằng em thể chi tiền, họ sẽ càng xem em như cái túi vàng . Em càng bỏ tiền , họ càng ép nhiều hơn. Đó bảo vệ, mà là tự trói .”
Giọng trầm xuống, sắc lạnh, nghiêm khắc đến mức khiến khí quanh hai nặng nề.
“ lầm thứ hai, là em dùng dư luận. Em tin rằng áp lực truyền thông sẽ dập họ? Em nhầm . Ở đây, báo chí phần lớn đều trong tay những thế lực ngầm . Thay vì bảo vệ em cứu, em sẽ đẩy thành mục tiêu lớn hơn, và bản em cũng sẽ lôi xuống theo.”
Hắn khẽ cúi thấp, thẳng đôi mắt qua lớp gương, để tránh né.
“ thẳng: em thể dùng cách của châu Âu để áp nơi . Nếu em thật sự can thiệp, em hiểu luật chơi của họ. Phải tìm ai cầm cán cân, ai đang điều khiển đám đông, và ai thể đổi vai trò thành đồng minh. Chỉ khi đó, em mới thể vững mà trở thành trò .”
Eden im lặng một thoáng những lời nghiêm khắc , rõ ràng là chặn , còn cãi nữa. cũng kẻ dễ chịu để khác hạ gục . Ánh mắt trong gương thoáng ranh mãnh, xoay , ngẩng đầu, vòng tay ôm lấy . Khuôn mặt ngước lên, đôi mắt sáng trong, long lanh như rõ cách lung lay một vị vua vốn cứng rắn.
“ mà…” khẽ , giọng mềm , pha chút nũng nịu “… thì khác. Anh ai đang cầm cán cân ở đây. Anh rõ hơn ai hết những mà em thể với tới. Vậy chỉ cho em? Sao cứ bắt em tự một , khi mà em vốn thể thắng nếu ở bên?”
Fernando cau mày, xuống gương mặt áp sát n.g.ự.c . Cái giọng dỗ ngọt , cộng thêm đôi mắt ướt sáng , rõ ràng là chiêu trò Eden vẫn thường dùng. Hắn hiểu cả, nhưng thể phủ nhận trong lòng chùng xuống.
Fernando lặng yên, ánh mắt trầm ngâm. Hắn con thỏ nhỏ của còn chỉ ham vui nữa, mà thực sự bảo vệ một khác. Dù vụng về, dù non nớt, nhưng lòng nhiệt thành khiến để tâm.
Hắn từng rõ: sẽ bao giờ mặt, bao giờ công khai hậu thuẫn cho Eden trong những chuyện thế . Con thỏ của học cách tự bước , tự dùng thứ để xoay chuyển tình thế. nếu Eden là thế lực thật sự đang nắm cán cân, sẽ chỉ . Hắn sẽ theo cách của riêng — gián tiếp, lặng lẽ, mà kém phần chí mạng.
Eden ngẩng mặt lên, đôi mắt sáng lấp lánh như chứa cả một trời hạnh phúc. Cậu tươi đến mức khóe môi cong lên, như thể tìm lối thoát những ngày băn khoăn.
“Anh …” — bỗng nghiêng đầu, giọng líu lo như trẻ con — “nếu bây giờ bảo em hôn một nghìn cái, chắc chắn em cũng sẽ hôn luôn. Em thật đó. Tại vì em ơn nhiều lắm.”
Fernando chỉ , đôi mắt nửa như chế nhạo, nửa như cưng chiều. Hắn cúi xuống, giọng trầm vang lên ngay bên tai :
“Thế thì , xem em thật sự giữ lời .”
Eden sững một giây, bật khúc khích. “Anh nghĩ em dám ?” Nói xong bật dậy, chân trần khẽ khàng chạm xuống sàn gỗ lạnh, xoay đối diện . So với dáng cao lớn , thấp hơn một chút, kiễng chân mới tầm.
Cậu vươn , đôi tay bám nhẹ vai , cúi xuống thơm vội một cái lên môi. Một cái… hai cái… đến mười cái. Ban đầu còn hăng hái, môi chạm khẽ như cánh bướm, tiếng rộn ràng vang khắp căn phòng.
đến cái thứ hai mươi, Eden bắt đầu thở hổn hển, vai run nhè nhẹ. Cậu vẫn cố gắng, kiễng chân cao hơn, tiếp tục thơm. “Hai mươi mốt… hai mươi hai…” Giọng đếm thều thào, buồn đáng yêu đến mức khó tin.
Đến cái thứ ba mươi, gần như đổ cả , thở dốc. “Trời ơi… nổi nữa …” Eden , mái tóc ướt nước tắm rủ xuống trán, đôi môi đỏ hồng khẽ hé.
Fernando vẫn yên, đôi bàn tay to lớn đặt chắc nơi hông , giữ thăng bằng. Hắn chẳng giục giã, chẳng ngăn cản, chỉ kiên nhẫn chờ đợi như thể đang thưởng thức trò vui nhỏ mà con thỏ mặt tự bày .
“Em mệt ?” Hắn nghiêng đầu, giọng trầm thấp như đang .
Eden đang thở hổn hển, má đỏ bừng, đôi môi hé mở vì mệt. Cậu còn kịp than thở thêm câu nào thì bất ngờ, Fernando cúi xuống, một tay siết nhẹ eo giữ vững, một tay vòng gáy, kéo sát .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-53.html.]
Nụ hôn ập xuống, còn là những cái thơm nhẹ nhàng nữa mà là một nụ hôn sâu, nuốt trọn thở của . Eden bất ngờ, đôi mắt mở lớn, dần khép . Cậu buông lỏng cơ thể, để mặc bản chìm trong cái hôn cháy bỏng .
Hắn hôn như chứng minh rằng tất cả những nụ thơm vụng về chẳng là gì, chỉ mới thật sự sở hữu đôi môi . Hơi thở đan xen, nhiệt độ trong phòng bỗng như tăng lên.
Một lúc , rời khỏi môi , thở khẽ, cúi xuống thấp hơn, trượt dọc theo đường quai hàm đến cần cổ. Eden rùng , hai tay vô thức siết chặt lấy vai . Fernando khẽ bật , nụ trầm khàn vương ngay nơi cổ , định ấn xuống, để dấu hôn sâu như .
khi ánh mắt chợt liếc qua, thấy vùng da mịn chằng chịt những dấu vết từ hôm qua. Dấu vết của chính . Rõ ràng, rõ rệt, như một lời tuyên bố thể chối cãi.
Fernando khựng . Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sâu thẳm thẳng , khoé môi nhếch nhẹ thành nụ nửa như hài lòng, nửa như thách thức. Ngón tay cái của khẽ vuốt qua những vết đỏ tím, giọng trầm thấp vang ngay bên tai Eden:
“Đủ … em cần thêm nữa. Ai cũng em là của .”
Eden ngây vài nhịp, thở gấp gáp kịp bình . Đôi mắt chớp nhẹ, trong gương vẫn còn phản chiếu hình ảnh hai , một dáng cao lớn bao trùm, một bóng nhỏ hơn như khóa chặt . Mặt đỏ rực, vì nóng còn đọng trận hôn cuồng nhiệt vì lời khẳng định ngang tàng .
“Anh…” Cậu cất giọng, định phản bác, nhưng âm cuối nghẹn nơi cổ họng. Ánh mắt —sắc bén, đằm thắm, xen chút chiếm hữu—khiến bộ sự phản kháng tan biến, chỉ còn sót chút ấm ức lẫn hổ.
Fernando cúi xuống, ngón tay vẫn lướt nhè nhẹ làn da , như khắc ghi từng vết dấu trí nhớ. Hắn khẽ, giọng trầm vang, chậm rãi:
“Đừng định xoá… Em mà che , sẽ . Gấp đôi.”
Eden mở to mắt, hốt hoảng đẩy khẽ n.g.ự.c . “Ai thèm xoá chứ! Em rảnh.” Lời sắc gọn, nhưng giọng vội vã, y hệt một lời biện minh lộ liễu.
Hắn bật , tiếng thấp khàn, thản nhiên rút tay khỏi cổ , chuyển sang chỉnh chiếc khăn vẫn vắt hờ vai. Động tác dịu dàng đến lạ, trái ngược với những gì diễn .
Eden ngẩng đầu, mắt vẫn còn ánh lên vẻ ranh mãnh, nhưng giọng hạ thấp, xen chút thăm dò:
“Nếu… em nổi, giữ như hứa… thì còn giúp em ?”
Trong thoáng chốc, căn phòng chìm yên lặng. Fernando thật lâu, khoé môi khẽ cong, ánh mắt sâu thẳm nhưng mang ý trách móc. Hắn chỉ nghiêng , bàn tay to lớn đưa lên, vuốt dọc gò má còn vương ấm trận hôn dài. Giọng vang , trầm và giản đơn:
“Ừm.”
Một chữ ngắn ngủi, thêm bất kỳ lời thề hứa điều kiện nào, mà khiến n.g.ự.c Eden dội lên một nhịp. Cậu bất giác c.ắ.n môi, cảm giác quen thuộc len lỏi tim—cái cảm giác bao giờ thật sự cô đơn khi đàn ông bên.
Fernando vốn chẳng cần nhiều. Hắn chỉ cần một ánh mắt, một cái ôm từ phía , một cái gật đầu nhẹ, cũng đủ để biến lo âu của trở thành thứ nhỏ bé, vặt vãnh. Eden hiểu rõ, sẽ bao giờ buông tay , dù đôi lúc nghiêm khắc, lạnh lùng, khiến tức giận đến mức cãi cho bằng .
Cậu hít một sâu, khoé môi nhoẻn thành nụ , nụ hiếm hoi mang chút giễu cợt nào. Trong khoảnh khắc , Eden tự thấy thật may mắn. May mắn vì gặp đúng , may mắn vì một chỗ dựa đủ vững chắc để, dù cả thế giới lưng, vẫn sẽ đó, và gật đầu như .
Fernando luôn khiến Eden tin rằng hề một . Và chính điều đó… khiến trở thành đáng để yêu.
_______________________
Sáng hôm , Eden mở mắt, ánh sáng mờ nhạt lọt qua rèm cửa, rơi loang lổ ga trải giường. Cậu chớp mắt vài , đầu óc vẫn còn nặng nề vì cơn buồn ngủ tan hẳn. Theo thói quen, bàn tay khẽ đưa sang bên cạnh.
Trống rỗng.
Fernando, tất nhiên, rời giường . Người đàn ông từng là kiểu nấn ná trong chăn đến tận sáng. Eden rõ, từ sớm bắt đầu một ngày dài với đủ loại công việc.
lạ … nơi tấm ga còn in dấu lõm vẫn phả ấm mơ hồ, kịp nguội hẳn. Eden khẽ áp ngón tay lên, cảm giác nóng ấm dịu dàng truyền qua da, rõ ràng như bằng chứng rằng chỉ mới rời .
Cậu im, đôi mắt chậm rãi khép , ký ức đêm qua ùa về. Vòng tay rắn chắc ôm suốt cả đêm, thở đều đặn vờn bên tai. Đến mức chỉ cần chợp mắt, Eden thể chìm ngay giấc ngủ sâu, còn vướng bận bất kỳ nỗi bất an nào.
Mới chỉ đêm thứ hai họ ngủ cùng , mà cảm giác quá đỗi quen thuộc—tựa như từ lâu, như thể đó vốn là điều dĩ nhiên. Cậu bất giác bật khẽ. Ở bên Fernando, ngay cả khi thấy , Eden cũng cảm thấy cô đơn.
Một đàn ông luôn bận rộn, luôn bước , mà lúc cần thiết thể kiên nhẫn cả đêm chỉ để giữ chặt trong vòng tay. Hơi ấm còn sót giường chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Eden kéo chăn lên ngang cằm, gối mặt gối của , hít một thật sâu. Mùi hương quen thuộc khiến lòng chùng xuống, êm đềm đến mức chẳng rời .
Từ lúc hé mắt , cảm thấy như thêm một nguồn năng lượng mới, khó mà kìm . Ký ức về lời đồng ý ngắn gọn tối qua vẫn văng vẳng trong đầu, khiến n.g.ự.c dâng lên một cảm giác ấm áp khó tả.
Hơi ấm giường vẫn còn vương khiến mỉm suốt lúc đ.á.n.h răng, rửa mặt. Lần đầu tiên nhiều ngày, Eden còn cảm giác uể oải chần chừ; ngược , chỉ nhanh chóng tìm .
Chạy dọc theo hành lang dài của cung điện, đôi dép mềm khẽ bật nhịp nền đá hoa cương, hít một , tim đập rộn ràng, ánh mắt sáng trong như đứa trẻ háo hức tìm món quà giấu sẵn. Eden chắc rằng Fernando dậy từ sớm, lẽ đang bận rộn đó. chẳng hề quan tâm đến việc đang gì; trong đầu chỉ tồn tại một ý nghĩ duy nhất: gặp ngay.
Quả nhiên, khi rẽ khúc hành lang dẫn phía vườn trong, Eden thấy Fernando. Hắn đang bước áp điện thoại tai, giọng trầm thấp vang từng chuỗi tiếng Tây Ban Nha nhanh gọn, sắc bén. Một tay bỏ trong túi, dáng cao lớn nổi bật giữa gian sáng rực của buổi sớm.
Eden chẳng cần suy nghĩ, cũng chẳng buồn để ý đến sự nghiêm túc . Chỉ trong khoảnh khắc, lao tới, nhảy phóc lên như thể hút bởi nam châm. Hai chân vòng quanh hông , hai tay ôm chặt cổ, gương mặt cọ sát vai với nụ rạng rỡ.
Fernando thoáng khựng nửa bước, nhưng phản ứng thì tự nhiên. Tay trái vẫn giữ chặt chiếc điện thoại, giọng đều đều gián đoạn một nhịp. Tay còn , vững vàng luồn qua lưng Eden, đỡ lấy cơ thể mảnh khảnh nhào tới. Dáng của hề chao đảo, trái còn định đến mức khiến ngỡ rằng việc bế Eden lúc đang bàn chuyện quốc gia đại sự là chuyện thường nhật.
Eden áp mặt sát cổ , mái tóc mềm rũ xuống, đôi môi vô thức khẽ cong lên. Cậu thấy từng nhịp rung của lồng n.g.ự.c khi cất giọng bằng thứ ngôn ngữ xa lạ, trầm, đều, và đầy uy quyền.
Eden mải mê cọ má lên vai Fernando, vùi mặt mùi hương quen thuộc đến mức chẳng để tâm gì phía . Cậu hướng của thế nào, tầm mắt của ngược hướng Fernando bước. Muốn cũng xoay cả cổ lưng mới thấy.
Đang lim dim tận hưởng, bất chợt một giọng vang lên bằng tiếng Tây Ban Nha, trầm thấp nhưng đầy khí thế, vọng ngay từ phía . Eden giật , khẽ xoay đầu .
Một dáng lực lưỡng hiện trong tầm mắt. Cao lớn, vai rộng, ánh mắt sắc như lưỡi kiếm. Trên mặc quân phục hoàng gia Tây Ban Nha, nhưng khác hẳn với những lính từng thấy — quần áo sặc sỡ hơn nhiều, từng đường thêu, từng huy hiệu lấp lánh ánh kim loại ánh sáng buổi sớm. Dải huân chương cài n.g.ự.c chẳng khác gì một lời tuyên bố rõ ràng về địa vị: đây chắc chắn một binh sĩ bình thường, mà là kẻ nắm chức vụ quan trọng trong hoàng gia.
Ánh mắt thẳng họ.
Eden khựng nửa nhịp, má nóng ran. Cảnh tượng nếu để khác thấy, e là dễ để giải thích: một vị vua chuyện điện thoại, bế một kẻ khác mặt mày rạng rỡ như trẻ con.
Eden vốn loại dễ khuất phục bởi ánh uy nghiêm. Ngay cả khi lòng thoáng bối rối, cũng nhanh chóng lấy sự mặt dày vốn . Giờ mà nhảy xuống thì càng lúng túng, chẳng khác gì tự tố cáo. Chi bằng… cứ kệ .