Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-11-25 03:29:10
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên tầng thượng của MCM, gió rít qua những khe kính như một dải lụa bạc kéo mạnh, thổi tung mái tóc và viền áo. Dưới chân họ, Macau trải như một tấm t.h.ả.m ánh sáng—đèn đường, biển quảng cáo, đường chân trời nhấp nhô—nhưng từ đây, thứ trở nên nhỏ bé và dễ lãng quên, như thể chỉ còn hai con giữa một trống bao bọc bởi màn đêm.
Cậu dựa lưng lan can kính, hai tay ôm chiếc điện thoại như một tấm lá chắn. Tiêu đề bài báo hiện lên, chữ in đậm: “Nam diễn viên Trung Quốc chịu đựng trầm cảm nặng nghi vấn hành hạ — Tòa án tuyên ‘ đủ chứng cứ’ ”. Cậu bấm , video mở —những khung hình lờ mờ, đàn ông gầy guộc trong bệnh viện, ánh mắt vô hồn. Dòng chữ giải thích lạnh lùng: nghiêm trọng, trách nhiệm thuộc về nạn nhân.
Cậu , mà cảm thấy từng câu chữ như một mũi kim lạnh cắm sâu. Trong thế giới đèn sân khấu, ánh đèn dễ che phủ sự thật; quyền lực, tiền bạc, những hợp đồng và mạng lưới vô hình thể bóp méo công lý đến mức hại trở thành kẻ nghi ngờ. Cậu điều đó qua báo chí—những câu chuyện như từng lướt qua đời nhiều —nhưng mỗi thấy mặt thật, giọng thật gượng gạo màn hình, trái tim vẫn co rút .
Một cơn gió lạnh ập tới, cuốn áo. Cậu chợt khép điện thoại, cố gắng xua cái cảm giác bất lực. Và trong khoảnh khắc , một ấm phủ lên vai: một chiếc áo khoác dày khoác lên . Mùi hương quen thuộc—trầm, pha chút gỗ—lên mũi, khiến giật mở mắt.
Hắn sát , cao gấp rưỡi , một bóng đen chỉnh ánh đèn xiên. Bàn tay vang lên eo —mạnh mà dứt khoát, như giữ lấy.
“Em nghĩ gì mà trông xa xăm thế?” giọng vang lên, trầm nhưng đủ để cắt qua tiếng gió.
Cậu mặt ; đôi mắt vẫn còn đọng hình ảnh màn hình, nhưng giọng bật cố tình nhẹ: “Chỉ là vài thứ. Chuyện của .”
Hắn nheo mắt, nụ ở khóe môi như một lưỡi d.a.o mài bén. “ thấy em cau mày. Đừng là một bài báo khiến em bận lòng.”
Cậu vội đáp ngay. Ánh mắt trở thành phố, nơi âm thanh và ánh sáng đan , như thể giam giữ chuyện ở phía . “Anh bao giờ nghĩ,” chậm, ngắt quãng để nhấn ý, “rằng một vô tội thể ép thành kẻ tội chỉ vì đủ tiếng để tự bảo vệ ?”
Hắn nghiêng đầu, như một hiện tượng thú vị. “Em định triết lý với ?”
“Đây triết lý.” Cậu trả lời, vai co chuỗi ánh sáng đô thị. “Chỉ là… đôi khi, công lý bán cho kẻ giữ tiếng nhất. Những khác—họ bỏ .”
Hắn im lặng một lúc. Trong ánh sáng mỏng, bộ mặt biểu lộ nhiều, nhưng đôi mắt tối hơn bình thường, và bàn tay eo — nhúc nhích—nhắc nhở về sự hiện diện : bảo hộ, sở hữu.
“ ,” cuối cùng, giọng còn nhiều châm chọc. “Luật ngầm trong giới đó— trò chơi. Chạm là sẽ gặp phản lực. Em nghĩ dấn đống gai đó ?”
Cậu sang, thẳng . Trong đôi mắt một thứ lửa lớn nhưng đủ để khiến chùn bước. “Anh nghĩ em đủ ?”
Hắn bật — loại chế giễu mà là một nụ phân vân: “ cho rằng em—liều lĩnh.”
Cậu nhếch khóe môi, trả bằng một thái độ cả giễu lẫn chắc: “Thì cứ cho là liều . Ít nhất còn lên tiếng. Còn hơn danh tiếng nhưng cúi đầu thế lực.”
Hắn lâu hơn một chút, như xuyên qua bề ngoài mỏng manh đó. “Nguy hiểm,” , giản đơn như một lời cảnh báo, nhưng trong giọng thứ thú vị lạ thường. “ em mạo hiểm vô ích.”
“Anh lo cho em thật ?” đáp, giọng khô, như để thách thức một câu hỏi khác.
Hắn trả lời bằng lời ngay lập tức. Thay đó, siết nhẹ, thả lỏng bàn tay eo , như biểu thị cả sự chiếm hữu lẫn bảo hộ. “ chỉ em trở thành cái giá trả cho một trò chơi ngu xuẩn. nếu em quyết, sẽ… cạnh.”
Eden bật khẽ, nụ pha giữa sự thách thức và một thoáng ấm áp lộ . Gió tầng thượng vẫn hú qua khung kính, nhưng trong lòng dần lắng . Fernando—với cách thản nhiên như thế—luôn chuyện trở nên đáng sợ an tâm.
Cậu đưa mắt xuống : quảng trường tòa MCM sáng rực, dòng chen như đàn kiến nhỏ bé. Ở độ cao , Eden bỗng thấy sự khác biệt thật rõ: ở , cuốn vòng xoáy của quyền lực và tiền bạc mà bao giờ ai thật sự điều khiển. Còn ở đây, chỉ cần một cái chạm vai, một câu của — thứ dường như đổi chiều.
“Anh cần cạnh ,” buông lời, giọng bình thản mà sắc lạnh. “Với danh tiếng và tiền của em, em thể tự xoay xở. Trên đời , mấy ai chịu chơi bằng em?”
Fernando khẽ nheo mắt, gương mặt nghiêng, đường xương quai hàm nổi bật trong ánh sáng đèn cao áp. “Em thể đ.á.n.h bằng tiền, bằng truyền thông, bằng sự phô trương. ai cũng ngã vì tiền. Có những thế lực, Eden , chúng mua .”
“ chúng sợ phơi bày.” Cậu đáp ngay, môi cong, mắt ánh lên như lưỡi dao. “Và em giỏi nhất khoản đó.”
Hắn quan sát , đôi mắt đen thẳm như bầu trời đêm đáy. Một lúc , bật một tràng thấp, ngắn gọn nhưng như xé toang màn gió: “Em đúng là liều lĩnh đến mức khiến bóp c.h.ế.t, giữ .”
Cậu khẽ đảo mắt, cố tình lảng tránh nửa câu đầu, chỉ buông một giọng mỉa: “Anh thì lúc nào chẳng giữ lấy.”
Hắn chối, cũng gật. Bàn tay vẫn còn hờ hững eo , như một tuyên bố lời.
Khoảnh khắc kéo dài, cho đến khi một nhân viên cao cấp của MCM xuất hiện ở cửa kính, cúi đầu, giọng lễ phép:
“Thưa Đức Vua, bữa tiệc nhỏ chuẩn xong. Chúng sắp phục vụ.”
Fernando khẽ gật, hiệu cần nhiều lời. Eden liếc nhanh về phía , thấy ánh mắt họ thoáng ngập ngừng—một sự ngập ngừng pha giữa tò mò và dè chừng— lập tức cúi thấp thêm một cái nữa khi rút lui.
“Anh thấy ?” Eden khi khuất bóng. “Ngay cả khi chúng chỉ đây, đủ khiến đoán già đoán non. Vậy thì khi em thật sự tay, dư luận sẽ còn bùng nổ đến thế nào?”
Fernando chỉ lắc đầu, ánh đầy kiêu ngạo nhưng sự nhẫn nại hiếm hoi: “Em thích đùa với lửa. thì chỉ lo em đủ sức chịu.”
“Em bao giờ thiếu sức chịu,” Eden trả lời, giọng đanh , nhưng bên trong dâng lên một tia ấm áp khó gọi tên.
Hai sánh bước phòng tiệc. Đèn vàng hắt xuống những chiếc bàn phủ khăn trắng, rượu vang rót sẵn, món ăn bày biện tinh xảo. Những gương mặt quyền lực nhất của Macau thẳng lưng, ánh mắt hướng về Fernando—vị vua đến trong chuyến hề công khai—và chạm nhẹ sang Eden. Cậu rõ: họ báo, thấy những dòng tít, lời đồn. Họ , nhưng ánh đủ để gợi nhớ rằng một “ cùng” vô danh.
Fernando xuống ghế chủ tiệc, động tác dứt khoát mà ung dung. Eden bên cạnh, lưng thẳng, môi cong nhẹ như đang nắm giữ một bí mật.
Trong tiếng cụng ly và mùi rượu vang lan tỏa, bỗng cảm thấy đôi mắt của Fernando đặt lên . Không né tránh, sang, mỉm :
“Anh sẽ em, đúng ?”
“Ừ,” đáp, giọng trầm như thề nguyện. “Nếu em lao , sẽ là hậu thuẫn. nhớ rõ một điều, Eden—nếu kẻ nào dám thật sự chạm em…”
Cậu chờ ngừng, mắt ánh lên chút hiếu kỳ.
“…thì nó c.h.ế.t.”
…
Chiếc trực thăng bạc sang trọng rời khỏi nóc tòa nhà MCM Macau, mang theo ánh đèn vàng rực của thành phố phía dần thu nhỏ trong màn đêm. Eden ngả ghế, tay đặt hờ lên thành cửa kính, ánh mắt vẫn còn vương chút suy tư từ những câu chuyện . Bên cạnh, Fernando như chẳng để tâm đến tiếng động cơ ầm ầm đang xé gió, bình thản đến mức gần như thờ ơ, chỉ đôi khi liếc sang để chắc chắn rằng lạnh.
Khoảng một giờ , trực thăng hạ cánh xuống một khuôn viên rộng lớn bên ngoài Thượng Hải. Dưới ánh đèn chiếu hắt, Eden mới thấy rõ: một tòa biệt phủ tráng lệ hiện như từ trong tranh vẽ. Mái ngói đen ánh lên trời đêm, những cột trụ bằng đá trắng cao vút, hồ nước trải dài phản chiếu ánh đèn lung linh. Khu vườn xung quanh cắt tỉa hảo, xen lẫn tượng đá kiểu châu Âu và đèn lồng phương Đông, tạo nên một sự pha trộn kỳ lạ nhưng vô cùng tinh tế.
Cậu ngẩn , bật khẽ:
“Anh… ở cũng nhà thật nhỉ.”
Fernando nhếch môi, đặt tay lên lưng , nhẹ nhàng mà chắc nịch dẫn :
“ thích ở khách sạn. Nhà thì yên tĩnh hơn, mà quan trọng là… chỗ để trực thăng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-52.html.]
Câu nhẹ nhàng, nhưng khiến Eden bất giác thở dài. Thế giới của lúc nào cũng xa hoa, rộng lớn đến mức chẳng cần dựa bất kỳ ai. Dẫu là ở Trung Quốc, Tây Ban Nha, bất cứ quốc gia nào, đều một “tổ ấm” riêng, nguy nga như cung điện.
Cánh cửa gỗ nặng nề mở , bên trong là một đại sảnh rộng mênh m.ô.n.g với trần cao, đèn chùm pha lê sáng rực, sàn cẩm thạch lạnh bóng loáng. Đội ngũ quản gia, hầu mặc đồng phục đen trắng xếp hàng từ , cúi chào và Eden trong im lặng trang nghiêm.
Fernando vẫn bước chậm rãi, giữ cánh tay bên , như thể đây là chuyện tự nhiên nhất thế gian.
“Nghỉ ngơi một lát , mai chúng còn nhiều việc.”
Eden quanh, khẽ bật trong lòng. Thật , đối với , chẳng còn lạ lẫm gì với sự xa hoa. cái cách mà Fernando biến nơi thành “nhà” của , từ Âu sang Á, từ cung điện hoàng gia đến biệt phủ riêng, mới thật sự khiến thấy choáng ngợp, thấy buồn .
Cậu bước khỏi phòng tắm, nước còn vương da thịt, chiếc áo choàng trắng mềm mại ôm lấy dáng cao dong dỏng. Trên đầu, khăn tắm quấn hờ hững, vài lọn tóc ướt rũ xuống trán, mang theo mùi xà phòng thơm thoang thoảng. Điện thoại bàn vang lên một hồi chuông quen thuộc, màn hình nhấp nháy hai chữ “Mẹ”.
Eden nhấc máy, xuống mép giường đưa tay chà nhẹ lên tóc.
“Con đây, .”
Giọng bà vang lên dịu dàng, nhưng vẫn ẩn một sự nghiêm khắc thường thấy ở phụ nữ từng trải qua cả đời trong nhung lụa và quyền lực:
“Eden, dạo con ? Mẹ bảo con chẳng mấy khi ở London nữa.”
Cậu bật khẽ, ngả lưng gối:
“Con đang ở Macau, .”
“Macau?…” giọng bà kéo dài, ẩn chứa hàm ý. “Thế chắc một nhỉ.”
Eden im lặng một thoáng, tay vô thức siết nhẹ mép khăn. Trong đầu, hình ảnh Fernando thoáng lướt qua, ánh mắt kiên định và cái dáng cao lớn bao trùm căn phòng.
“Vâng… con một .”
Đầu dây bên vang lên tiếng thở khẽ, giọng bà trở nên chậm rãi hơn, như đang thử dò xét:
“Eden, con mà… chẳng kẻ mù mờ. Con với ai, cũng đoán . con , thấy yên tâm.”
Cậu nhắm mắt, khẽ mỉm.
“Yên tâm chuyện gì cơ chứ, ?”
“Chuyện tình cảm…” Giọng bà trở nên mềm hơn. “Dù con là ai, giàu đến , thì cũng vẫn là con trai của . Mẹ chỉ con hạnh phúc.”
Eden im lặng, trong lòng thoáng dấy lên cảm giác khó tả. Cậu từng nghĩ tình cảm là thứ xa xỉ, nhưng giờ đây thấy quan tâm đến nó nhiều hơn cả sự nghiệp tiền bạc.
Bất chợt, bà tiếp lời, ngập ngừng nhưng kiên định:
“Eden … khi nào thì gặp con rể của ?”
Cậu sững , đôi mày chau nhẹ, tim đập hụt một nhịp.
“Mẹ… gì thế?”
“Con rõ còn gì…” giọng bà vang lên, đùa thật. “Con rể của .”
Eden bật , đưa tay che mặt, nụ nửa chua chát nửa bất lực:
“Mẹ , tự dưng gọi thế, lỡ họ thấy thì kỳ lắm.”
“Kỳ cái gì?…” bà phản bác ngay. “Đàn ông nhà bao giờ nhỏ bé . Con chọn ai thì đó xứng đáng. Mẹ chỉ một gặp, để tận mắt đàn ông thể khiến Eden của bận lòng.”
Cậu lặng một lúc, quanh căn phòng rộng thênh thang, ánh đèn vàng dịu phủ lên góc cạnh. Ở ngoài , Fernando chắc đang bàn công việc hoặc đơn giản là tận hưởng rượu vang trong phòng . Ý nghĩ khiến khẽ thở dài, thấy phiền thấy… ấm lòng.
“Để con xem , . Không dễ như nghĩ .”
Cậu còn đang đó, tay cầm điện thoại, thì tiếng cửa phòng bật mở. Không một tiếng gõ , chỉ cái dáng cao lớn hiện trong ánh đèn vàng nhạt. Fernando bước thẳng , chút ngập ngừng, như thể nơi vốn dĩ thuộc về .
Eden khẽ giật , đầu . kịp gì thì đầu dây bên , thấy âm thanh cửa mở, tiếng bước chân dứt khoát vang vọng trong phòng. Bà cần tận mắt cũng đủ hiểu. Đêm hôm, thẳng phòng Eden, quản gia, cũng chẳng hầu. Ai ngoài chứ?
Giọng bà liền vang lên, cố ý nâng cao hơn thường lệ, dẫu vẫn là với Eden:
“Ồ… con trai của , xem bây giờ còn quan trọng hơn cả nhỉ.”
Eden c.ắ.n môi, tim đập hẫng. Cậu toan dậy, che ống , vội vã:
“Mẹ, để con gọi …”
“Không…” bà ngắt lời, giọng rõ ràng mà bình thản, như thể đang nhắm thẳng vị khách mới bước . “Đâu cần cúp vội. Mẹ cũng ngại, nếu ai đó thấy. Thậm chí… còn trò chuyện một chút.”
Eden khựng , ngẩng lên, ánh mắt chạm Fernando. Hắn đang từ từ tháo khuy áo khoác, đôi mắt tối sẫm ánh thoáng qua, rõ ràng sót một từ nào.
Trong khoảnh khắc , chỉ c.h.ử.i thầm. Mẹ … cứ như chứ?
Hắn tháo xong khuy áo, tiện tay cầm lấy chiếc khăn còn vương ấm mà lau mái tóc Eden, tự nhiên đến mức như thể việc vốn thuộc về từ lâu. Eden im, càng lúc càng khó xử khi giọng vẫn vang lên điện thoại.
Trong đầu Eden chỉ lóe lên một ý nghĩ: “Thôi, chuyện khó thì đẩy cho khác. Đổ cho ai thì đổ.” Thế là thêm, chỉ đưa điện thoại lên, ngẩng đầu , ánh mắt như lệnh: “Anh tự mà giải quyết .”
Hắn khẽ bật , bàn tay rắn rỏi nhận lấy chiếc máy. Đưa nó lên tai, cất giọng trầm, lịch sự mà kém phần ung dung:
“Chào Phu nhân Aaron.”
Đầu dây bên vang lên tiếng khẽ, êm mà đầy ẩn ý:
“Xin chào… Đức Vua. Thật là vinh hạnh quá.”
Chỉ hai lời chào đơn giản thôi, căn phòng khoác lên một tấm áo lễ nghi nặng nề. Đó là sự chào hỏi ai thể xem nhẹ, là thứ chuẩn mực mà những kẻ từng ở đỉnh cao của xã hội luôn gìn giữ. Và sự đối đáp cũng là bằng chứng rõ ràng nhất cho thấy vị thế của Fernando thứ thể đem đùa cợt.
Eden bên giường, khẽ thở hắt một tiếng, cảm giác buồn khó xử. Rõ ràng, chẳng cần gọi bằng danh xưng , ai cũng là ai. vẫn giữ đủ lễ nghi, vẫn gọi “Đức Vua” bằng tất cả sự nghiêm cẩn.
Điều càng nổi bật một điều khác biệt: Eden.
Từ đầu đến cuối, từng một dùng sự trịnh trọng để gọi tên Fernando. Cậu luôn tùy tiện, thoải mái, thậm chí đôi lúc ngang tàng tới mức khiến khác chau mày nhắc nhở. Với Eden, nghi thức là thứ rườm rà; còn với Fernando, điều quan trọng nhất chính là để tự do.
Đó là ngoại lệ.
Ngay cả – một phụ nữ cả đời sống trong nhung lụa, quyền lực, quen với lễ nghi và từng cho phép bản buông lơi phép tắc – cũng vẫn cúi trong từng chữ gọi. Vậy mà Eden khác. Fernando chấp nhận cái khác , thậm chí còn coi nó như một thứ đáng trân trọng. Bởi đối với , chỉ cần Eden thấy thoải mái, thì những chuẩn mực nghiêm ngặt chẳng nghĩa lý gì.