Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 41

Cập nhật lúc: 2025-06-23 14:28:10
Lượt xem: 119

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vườn hoa hoàng gia hiện lên giữa đêm như một giấc mộng sáng rực. Ánh đèn vàng dịu được bố trí tinh tế rải đều khắp lối đi, hắt ánh sáng nhẹ lên từng cánh hoa, khiến nơi đây như được phủ một lớp phù sa ánh trăng. Mùi hương dịu dàng tỏa ra từ muôn loài hoa hòa quyện trong gió, phảng phất như thứ nước hoa quý chỉ dành riêng cho đêm nay.

 

Eden bước chậm lại, mắt không ngừng nhìn quanh. Từng khóm hoa, từng hàng cây đều như được chăm chút kỹ lưỡng. Dưới ánh sáng ấy, tất cả đều trở nên hoàn hảo đến mức khiến tâm trạng vốn nặng nề của cậu cũng nhẹ dần đi.

 

Fernando lặng lẽ đi bên cạnh, không nói gì, không chen vào những suy nghĩ riêng của Eden. Sự im lặng kéo dài như một bản nhạc không lời, nhưng không hề khó chịu. Họ chỉ bước, để tiếng gió và hương hoa trò chuyện thay mình.

 

Mãi đến khi hai người đi sâu vào phía trong, nơi có một bãi cỏ uốn cong như vòng tay bao lấy một luống hoa mới, Fernando mới dừng lại. Anh giơ tay về phía trước, giọng trầm vang lên trong gió:

 

“Chỗ này vừa được trồng thêm một giống hoa mới. Tôi chọn nó vì tên của nó gần giống em.”

 

Eden chớp mắt, ngước nhìn — giữa màu xanh thẫm, những bông hoa màu trắng ánh bạc nở lặng lẽ, mảnh mai như tuyết đầu mùa.

 

Fernando khẽ nghiêng đầu, mắt không rời Eden:

“Người ta gọi nó là Edenelle. Một loại hoa dịu, có thể chịu được cả mùa đông lạnh nhất.”

 

Eden đứng im, nhìn những bông Edenelle nhẹ lay theo gió như thì thầm điều gì đó mà cậu không hiểu hết. Tên hoa nghe như một phần tên mình, nhưng lại không hoàn toàn… cũng giống như mối quan hệ giữa cậu và Fernando — gần, rất gần, nhưng chưa bao giờ thật sự rõ ràng.

 

Cậu cúi xuống, đưa tay chạm nhẹ vào một cánh hoa. Lạnh. Mềm. Mỏng manh. Nhưng không hề yếu đuối.

 

“Tại sao lại chọn cái tên này?” — Eden hỏi khẽ, vẫn không ngẩng lên.

 

Fernando đứng phía sau, ánh mắt phủ lên tấm lưng nhỏ của cậu như một lớp chăn vô hình giữa gió đêm.

“Vì nó khiến tôi nghĩ đến em.” Anh đáp, đơn giản nhưng nặng trĩu. “Nhìn mong manh, nhưng thật ra lại chịu được những điều khắc nghiệt hơn người ta tưởng.”

 

Eden siết nhẹ ngón tay. Trong tim bỗng chùng xuống một nhịp. Cậu biết Fernando nói thật — và đó mới là điều khiến cậu khó thở nhất.

 

Một lúc sau, Eden mới chậm rãi đứng dậy, xoay người lại, mắt lấp lánh như phủ sương đêm.

 

“Anh nghĩ tôi giống loài hoa này thật à?”

 

Fernando nhìn cậu rất lâu, rồi gật nhẹ:

“Không chỉ giống. Mà là duy nhất.”

 

Gió lại thổi qua, lần này mùi Edenelle thoảng qua như một lời hồi đáp dịu dàng. Nhưng giữa tất cả vẻ đẹp đó, Eden chỉ nhìn thấy một điều: ánh mắt của Fernando — và sự dịu dàng ấy không dành cho ai khác ngoài cậu.

 

Eden vẫn đứng yên giữa rừng hoa, tiếng gió khẽ lướt qua mái tóc mềm của cậu như lời thì thầm của đất trời, nhưng chẳng thể át được tiếng thì thầm vừa nảy ra trong chính lòng mình.

 

Lần đầu tiên, cậu không né tránh.

 

Không giấu mình sau sự kiêu ngạo hay vẻ bất cần, Eden ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Fernando — đôi mắt lúc nào cũng tĩnh lặng, luôn bình thản như thể nắm hết mọi điều trong tay.

 

“Rốt cuộc thì…” — giọng Eden khàn khẽ, nhưng từng chữ đều rõ ràng — “Tôi làm được gì cho anh… mà khiến anh phải bỏ công vì tôi đến thế?”

 

Câu hỏi ấy không sắc lạnh. Không giận dữ. Chỉ đơn thuần là thật lòng.

 

Lần đầu tiên, Eden không hờn dỗi, không thử lòng, không vòng vo.

 

Chỉ là… cậu thật sự muốn biết. Muốn hiểu. Bởi vì trong sâu thẳm, Eden luôn cảm thấy mình chỉ là một người đi ngang qua cuộc đời Fernando. Một người chẳng có vai trò cụ thể, càng không phải một đối tác chính trị, cũng không phải một người tình có ích.

 

Chỉ là Eden.

 

Một Eden mà Fernando lại vì cậu… làm quá nhiều điều.

 

Fernando nhìn Eden, ánh mắt thoáng một nụ cười nửa kín nửa hở.

 

“Làm gì cho tôi à?” — giọng anh trầm trầm, pha chút tinh nghịch — “Em chỉ cần… tồn tại là đủ để khiến tôi phải bận tâm rồi.”

 

Eden khẽ cau mày, ánh mắt lóe lên vẻ chưa hài lòng. Cậu nghiêng đầu, giọng chậm rãi, chất chứa sự tò mò xen lẫn chút bướng bỉnh:

 

“Chỉ cần tôi tồn tại thôi sao? Tại sao lại là tôi? Tôi có gì đặc biệt đến vậy, anh không nói rõ thì làm sao tôi hiểu được?”

 

Câu hỏi ấy vang nhẹ giữa không gian yên tĩnh của khu vườn hoa, như một thách thức ngấm ngầm gửi đến Fernando — muốn biết anh thật sự nghĩ gì, đằng sau lớp vỏ lời nói châm biếm kia. Eden không muốn những câu trả lời nửa vời, cũng không muốn bị chiều chuộng bằng những lời sáo rỗng.

 

Cậu muốn sự thật, dù có thể đau lòng hay khó hiểu đến đâu.

 

Fernando dừng lại, ánh mắt sắc bén nhưng lại mang theo một vẻ tinh nghịch không giấu nổi. Anh nghiêng người, giọng trầm mà rõ ràng, pha lẫn chút châm chọc:

 

“Vậy… em có muốn mối quan hệ giữa tôi và em thay đổi không? Không chỉ là chuyện tồn tại đơn thuần nữa… mà là một điều gì đó rõ ràng hơn, nghiêm túc hơn?”

 

Anh nhìn thẳng vào mắt Eden, như đang chờ đợi câu trả lời. Dù lời nói mang vẻ đùa cợt, nhưng sâu thẳm, đó là lời ngỏ thật lòng, một lời mời gọi để mở ra một chương mới giữa hai người.

 

Eden chần chừ một lúc, ánh mắt lúng túng không giấu được sự bối rối. Cậu quen sống trong bóng dáng hiện diện của Fernando, thậm chí đến mức cảm thấy hụt hẫng khi không thấy anh đứng về phía mình, nhưng chưa từng nghĩ mối quan hệ này có thể rõ ràng hơn thế.

 

Cậu ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh rồi hỏi, giọng khẽ run nhưng chứa đựng sự chân thành:

 

“Anh… thật sự nghiêm túc chứ? Không phải đùa đâu đúng không?”

 

Fernando nhìn thẳng vào mắt Eden, ánh nhìn ấy không một chút đùa cợt, chỉ còn lại sự chân thành và quyết tâm khiến không khí xung quanh trở nên nặng trĩu. Anh gật đầu chậm rãi, giọng nói sâu lắng mà chắc chắn:

 

“Ừm, tôi thật sự nghiêm túc. Không đùa đâu.”

 

Eden cảm nhận từng lời như một luồng điện nhẹ chạy qua tâm hồn, khiến cậu vừa bối rối vừa có chút ngỡ ngàng — lần đầu tiên bị đặt vào một tình thế mà cảm xúc hỗn độn đến vậy, khi sự mơ hồ của mối quan hệ bỗng chốc được tháo gỡ bằng một lời thẳng thắn đến ngỡ ngàng. Cậu không biết nên nói gì, chỉ biết tim đập loạn nhịp dưới ánh mắt ấy.

 

Eden cúi đầu, ánh mắt tràn đầy bối rối và do dự. Giọng cậu nhỏ dần, thậm chí hơi run:

“Tôi… xin anh cho tôi chút thời gian để nghĩ về chuyện này.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-41.html.]

 

Fernando nhướn mày, nụ cười nửa miệng mang chút tò mò hiện lên trên môi:

“Bao lâu? Một tuần? Một tháng? Hay một năm?”

 

Eden: “Có khi là… cả đời cũng chưa đủ.”

 

[Tác giả: ?!??]

 

Fernando nhếch mép cười: “Cả đời chưa đủ hả? Thế thì… tôi đành phải chuẩn bị sẵn tâm lý cho chuyện này lâu dài rồi.”

 

Eden khựng lại.

 

Lông mày cậu khẽ nhíu, một phản xạ tự nhiên khi nghe Fernando nói như thể đã nắm chắc phần thắng. Và rồi, như một đợt sóng nhỏ bất chợt trào lên, Eden quay sang, ánh mắt vừa lạnh vừa sắc, buông ra một câu không đầu không đuôi, nhưng đủ để đ.â.m trúng người đang đứng trước mặt:

 

“Chờ thì chắc tôi cũng phải suy nghĩ kỹ… kẻo lại chọn sai người, rồi lúc có chuyện thì người ta lại đi bênh người khác.”

 

Fernando bật cười, tiếng cười trầm thấp vang lên giữa khu vườn yên ắng, khiến Eden càng cáu hơn. Nhưng anh không hề tỏ ra hối lỗi. Ngược lại, nụ cười còn đậm thêm khi anh bước tới gần, cúi đầu nhìn Eden như thể đang ngắm một con mèo nhỏ đang xù lông giận dỗi.

 

“Vậy tôi giúp em chiến thắng người đó nhé?” — anh nói, giọng kéo dài cố ý, như thể đang đề nghị một phi vụ bí mật giữa hai kẻ đồng lõa.

 

Eden lập tức phản ứng, ánh mắt liếc đi chỗ khác, khoanh tay trước ngực, hừ một tiếng rõ dài:

“Không cần. Tôi thắng từ đầu rồi.”

 

Fernando nhướn mày, bước thong thả vài bước như thể chỉ đang tản bộ, nhưng giọng nói lại đột ngột hạ thấp, chứa đầy ẩn ý:

 

“Cái cậu Arthur đó ấy…” — anh nói như thể tiện miệng, nhưng mỗi chữ đều có chủ đích — “Từ sau hôm đó cứ liên tục gửi yêu cầu gặp tôi. Lý do thì danh chính ngôn thuận, toàn chính trị, hợp tác… nhưng tôi nghĩ cậu ta tưởng tôi đứng về phía cậu ta nên mới chủ động thế.”

 

Anh quay sang, liếc Eden với ánh mắt nửa cười nửa giễu, giống như đang hỏi thẳng nhưng lại không cần câu trả lời.

 

“Thậm chí còn bảo thư ký của tôi sắp xếp ‘một buổi nói chuyện riêng’. Riêng, Eden à. Em nghĩ có đáng ngờ không?”

 

Eden nhướn mày, cười nhạt, ánh mắt hờ hững như thể câu chuyện chẳng đáng để quan tâm, nhưng giọng điệu thì lại chẳng giấu nổi sự châm biếm sâu cay:

 

“Thế thì anh đi đi. Đừng để người ta phải đợi lâu. Biết đâu lại bỏ lỡ một ‘thương vụ chính trị quan trọng’.”

 

Cậu nói, tay khoanh lại trước ngực, đầu hơi nghiêng sang một bên, dáng vẻ ung dung nhưng trong mắt lại ánh lên tia giận dỗi rất rõ.

 

“Biết đâu lần này, anh lại tìm được một người ‘có ích’ hơn tôi để mà quan tâm đến.”

 

Fernando nhìn cậu, im lặng trong một thoáng. Rồi môi anh cong lên, không phải cười lớn, mà là một nụ cười rất mỏng, rất nguy hiểm. Anh tiến lại gần, từng bước vững chắc như thể đang tiếp cận một con thú nhỏ đang xù lông phòng vệ. Và anh vẫn giữ giọng điệu đùa giỡn, nhưng rõ ràng là đang áp sát:

 

“Em ghen?”

 

Eden lập tức đảo mắt, bĩu môi, đáp nhanh như thể đã chuẩn bị sẵn:

“Không. Tôi chỉ thấy buồn cười cho một số người tưởng mình là trung tâm vũ trụ.”

 

Fernando cười khẽ, tiếng cười trầm thấp kéo dài như gợn sóng nhẹ trong đêm yên tĩnh. Anh dừng lại ngay trước mặt Eden, cúi đầu một chút, vừa đủ để ánh mắt chạm thẳng vào đôi mắt đang cố giấu vẻ bối rối của cậu.

 

“Ồ…” — anh tặc lưỡi, giọng kéo dài chậm rãi — “Vậy là em không ghen thật?”

 

Eden quay đi, tránh ánh mắt ấy, nhưng rõ ràng sống mũi đã hồng lên vì giận, vì ngượng, hay vì cả hai. Cậu hừ khẽ một tiếng, cắn môi:

 

“Tôi chỉ thấy mệt mỏi khi người khác cứ tưởng anh là của họ.”

 

Fernando nhướn mày. “Mà không phải sao?”

 

Eden quay phắt lại, mắt mở to: “Gì cơ?”

 

Fernando chẳng nói thêm lời nào, chỉ vươn tay, nắm lấy cổ tay Eden kéo nhẹ một chút — không mạnh, nhưng đủ để khiến Eden khựng lại. Gió lướt qua giữa hai người, mang theo mùi hoa thoảng trong không khí, và giọng Fernando lúc ấy lại dịu đi, trầm hơn, gần như là một lời tuyên bố:

 

“Tôi đã nói rồi, Eden. Chỉ cần em muốn, mối quan hệ này… sẽ chẳng còn mập mờ nữa.”

 

Eden đứng im, cổ tay vẫn trong tay Fernando. Cậu không vùng ra. Không phản ứng.

 

Nhưng môi cậu khẽ mím lại.

 

Và lần đầu tiên, ánh mắt ấy — ánh mắt luôn cứng đầu, hay giễu cợt — dịu xuống thật sự.

 

Eden cúi đầu, không nhìn thẳng vào Fernando, nhưng cũng không rút tay về. Cổ tay cậu vẫn nằm trong bàn tay anh — như một sự im lặng có chủ ý, không quá rõ ràng, nhưng cũng chẳng hề trốn tránh.

 

Fernando không nói gì thêm, chỉ chờ. Ánh mắt anh bình thản, nhưng chực chờ điều gì đó — một tín hiệu, một lời đáp.

 

Cuối cùng, Eden lên tiếng.

 

Giọng cậu không cao, nhưng rõ ràng, và có chút ngạo nghễ vốn quen thuộc:

 

“Nếu sau này anh khiến tôi phải hối hận… thì tôi sẽ đi. Mãi mãi.”

 

Một câu nói đơn giản, không cầu kỳ, không bi kịch — nhưng mang sức nặng hơn bất kỳ lời cam kết nào.

 

Fernando khẽ mỉm cười. Anh hiểu — không phải Eden không chấp nhận, mà là Eden đang đặt ra ranh giới.

 

Và anh sẽ không bao giờ để cậu phải đi.

 

Không một lần nào.

Loading...