Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 40

Cập nhật lúc: 2025-06-23 14:27:44
Lượt xem: 128

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau ngày hôm đó, Eden như chìm đắm trong thế giới riêng của mình, nhiều ngày liền cậu không thèm trở về Villa de Esperanza, cũng chẳng đoái hoài đến biệt thự gia đình. Những tin nhắn và cuộc gọi của Fernando đều bị bỏ lơ, như thể cậu muốn tự mình lẩn tránh mọi thứ, kể cả sự quan tâm lẫn trách móc.

 

Fernando, với tâm trạng nặng trĩu, quyết định ngưng chiều chuộng Eden như trước. Anh chọn cách im lặng, dứt khoát để Eden tự cảm nhận những khoảng trống mà sự vắng mặt của anh tạo ra. Ban đầu, sự im lặng ấy làm anh thấy bất an, nhưng rồi ngày qua ngày, nỗi lo ấy dần nhường chỗ cho một cảm giác trống trải khác, sâu sắc và khó chịu hơn.

 

Càng tệ hơn khi những bài báo lá cải về Eden không ngừng xuất hiện, lải nhải đủ thứ chuyện vớ vẩn, thổi phồng mọi chi tiết nhỏ nhất. Trong khi đó, Arthur – kẻ luôn gieo rắc mùi vị khó chịu ấy – được tâng bốc, ca ngợi không ngớt. Mọi người dường như chỉ biết đến Arthur và những lời gièm pha cay độc, khiến Fernando không thể nào bình tâm nổi. 

 

Fernando cuối cùng cũng nhận ra sự im lặng của Eden không phải là sự lặng yên bình thường mà là dấu hiệu của một khoảng cách đang ngày một giãn rộng. Trong cơn giận và nỗi lo không thể giấu, anh quyết định không thể để chuyện trôi đi vô vọng. Với uy quyền tuyệt đối của mình, Fernando ra lệnh cho đội ngũ thân tín khẩn trương truy tìm tung tích của Eden, bất kể cậu đang lẩn trốn nơi đâu, anh phải tìm cho bằng được.

 

__________________________

 

Eden có thể không quan tâm đến những tin đồn, cũng chẳng bận tâm đến việc báo chí giật tít về mình. Cư dân mạng chỉ quan tâm đến chuyện cậu đẹp ra sao, ăn mặc thế nào, và xuất hiện ở đâu—chẳng ai thực sự để ý đến nội dung những tin đồn đó. Nhưng điều thực sự khiến cậu khó chịu lại không phải là những bài báo, mà là những kẻ luôn bám theo mình như những cái bóng phiền phức.

 

Paparazzi.

 

Tuần này, dù đi đâu, làm gì, Eden cũng có cảm giác bị theo dõi. Từ khi rời khỏi nhà đến lúc trở về, lúc ăn trưa, lúc đi dạo, thậm chí cả khi bước ra từ bãi đỗ xe của công ty—ở đâu cũng có những ánh mắt soi mói và những chiếc máy ảnh chĩa về phía mình.

 

Có những ngày cậu thử đổi xe, thay đổi lộ trình, thậm chí bước vào những con đường vắng chỉ để kiểm tra xem có ai theo đuôi hay không. Và đúng như cậu nghĩ, vẫn có. Không phải một, mà là cả một nhóm.

 

Bám dai như đỉa.

 

Hôm nay cũng vậy.

 

Eden bước ra khỏi quán café, vừa nhìn ra ngoài đã thấy một chiếc xe quen thuộc đậu cách đó không xa. Một gã đàn ông cầm máy ảnh lảng vảng ngay đối diện, giả vờ lướt điện thoại nhưng rõ ràng đang chờ cậu bước ra.

 

Eden thở hắt một hơi.

 

Cậu không ngại bị chụp ảnh, nhưng cảm giác bị theo dõi từng bước một, không có lấy một chút không gian riêng tư, đúng là quá sức phiền phức.

 

Cậu không cần nghĩ nhiều cũng biết ai đứng sau mớ hỗn độn này.

 

Eden chửi thầm trong lòng, tay siết chặt ly cà phê như thể chỉ cần dùng thêm chút lực nữa, cốc giấy sẽ biến dạng ngay lập tức. Gần một tuần nay, cậu bị paparazzi theo đuôi không ngừng nghỉ, báo lá cải thì giật tít nhắm thẳng vào mình, như thể chỉ chờ xem cậu có sụp đổ hay không.

 

Hắn nghĩ có thể hạ bệ cậu bằng mấy cái chiêu trò bẩn thỉu này sao?

 

Nực cười.

 

Eden hậm hực quay đầu, ánh mắt quét một vòng qua bốn hướng. Đám paparazzi vẫn bám riết như lũ ruồi nhặng đáng ghét. Cậu bực đến mức chẳng buồn đi tiếp, cũng không muốn lấy xe nữa.

 

Thế là quay phắt lại, bước thẳng vào quán cà phê vừa rời đi.

 

Mất gần một tuần rồi, Fernando không hề gọi, cũng chẳng nhắn một dòng. Lạnh lùng đến mức Eden tưởng rằng cuộc đối thoại cuối cùng của họ là dấu chấm hết thật sự.

 

Vậy mà lúc cậu đang chuẩn bị quay trở lại quán cà phê — tránh né ánh mắt giám sát như d.a.o lam ngoài kia — điện thoại lại sáng lên.

 

Một tin nhắn.

 

Chỉ đúng một dòng:

 

“Tôi đang đứng trước quán. Ra ngay. Nếu không, tôi sẽ vào.”

 

Eden nhíu mày, tay siết chặt điện thoại. Tim cậu đập một nhịp rất khẽ. Không hẳn là hồi hộp, mà là thứ cảm giác khó diễn tả — giữa tức giận, bất ngờ, và một chút xao động.

 

Cậu nhìn ra lần nữa, và đúng như thế.

 

Fernando đang đứng đó.

 

Chiếc Rolls-Royce đen bóng dừng ngay sát lề đường, cửa xe vẫn đóng. Fernando khoác chiếc áo măng-tô dày, khăn quàng cổ màu xám che kín nửa khuôn mặt, chỉ để lộ mái tóc vàng óng ánh không thể lẫn vào đâu được. Anh đứng tựa vào xe, tay đút túi áo, lặng lẽ như một bóng ma kiêu hãnh.

 

Lâu rồi mới thấy hắn xuất hiện ở nơi công cộng thế này, lại còn ngay trên đất Anh. Bình thường Fernando luôn tránh né những chỗ đông người, nhưng hôm nay thì khác—hắn không chỉ đến, mà còn muốn cho Eden thấy hắn đến.

 

Eden chậm rãi đưa mắt nhìn xung quanh.

 

Paparazzi? Không còn ai cả. Bị dọn sạch rồi.

 

Một mảnh phố vắng lặng đến kỳ lạ, không còn ống kính chĩa thẳng vào mặt, không còn ánh mắt lấp ló sau những gốc cây, không còn tiếng máy ảnh lách tách vang lên giữa dòng người giả vờ thờ ơ. Tất cả đã bị dọn sạch. Một cách im lặng nhưng triệt để. Eden không cần hỏi cũng biết, chỉ có một người mới có thể khiến mọi thứ trở nên yên tĩnh đến mức ngột ngạt như vậy.

 

Fernando.

 

Chỉ cần anh xuất hiện, vấn đề mà suốt một tuần qua Eden trăn trở, loay hoay, trốn chạy — được giải quyết trong một cái chớp mắt.

Không cần đến lời đe dọa, không cần đến tiếng quát tháo. Chỉ là Fernando đứng đó, tựa vào xe như một bóng hình lặng lẽ, và mọi thứ tự động rút lui.

 

Eden cắn nhẹ môi dưới.

 

Eden liếc nhìn quán cà phê sau lưng, rồi khẽ thở dài. Dù gì đi nữa, cậu cũng không thể để Fernando bước vào đây, giữa một không gian mà chỉ cần một ánh mắt là đủ khiến ai cũng quay đầu lại. Không thể để người ta chụp được cảnh nhà vua Tây Ban Nha đứng giữa quán nhỏ bình dân, đối mặt với một cậu trai đang giận dỗi.

 

Không thể.

Và… không muốn.

 

Eden kéo nhẹ áo khoác, gạt đi chút bụi vô hình bám lên vai mình, rồi chậm rãi bước ra ngoài.

 

Eden cúi đầu, không nhìn thẳng, lặng lẽ tiến lại gần chiếc xe đen đậu ven đường, nơi người đàn ông đó vẫn đứng chờ — không hối thúc, không dịch chuyển, nhưng hiện diện như một lực hút lớn đến mức khiến cậu chẳng thể quay đầu.

 

Cậu đứng trước mặt anh.

 

Cậu không nói không rằng, ôm chặt lấy cánh tay Fernando, dụi đầu vào vai hắn một cách đầy ấm ức. 

 

Fernando vẫn đứng yên, ánh mắt vừa kinh ngạc, vừa mềm lại trong thoáng chốc. Eden—cái người suốt ngày thích đùa giỡn, hay né tránh, thích nói vòng vo và không bao giờ thật lòng khi mệt mỏi—lại đang đứng đây, cúi đầu, ôm chặt lấy tay anh như thể chỉ cần buông ra, cậu sẽ rơi xuống đáy vực sâu.

 

Mái tóc của Eden vẫn còn vương mùi cà phê thoang thoảng, làn da cậu lạnh buốt, vai gầy khẽ run lên.

 

Fernando cúi xuống, thoáng ngập ngừng.

 

Lần đầu tiên… cậu ấy không nói gì cả. Không đóng vai một Eden kiêu ngạo, không cợt nhả, không lảng tránh. Chỉ là một Eden đơn độc và tủi thân đang bám lấy anh như một điểm tựa cuối cùng.

 

Fernando siết nhẹ bờ vai gầy của cậu, đầu hơi nghiêng, giọng trầm thấp vang lên, không gắt gỏng như thường, không ra lệnh, cũng chẳng trách móc:

 

“Em mệt rồi à?”

 

Eden không đáp.

 

Cậu chỉ dụi đầu sâu hơn vào vai anh, ngón tay co lại trong lớp tay áo khoác như thể muốn giấu đi mọi yếu mềm. Fernando có thể cảm nhận được sự ấm ức trong im lặng của cậu—một thứ giận dỗi dai dẳng nhưng không còn sức gào thét nữa.

 

Anh thở ra khẽ khàng.

 

Rồi chậm rãi đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.

 

“Muốn về chưa?” — anh hỏi tiếp, giọng mềm đến mức ngay cả người hỏi cũng không nhận ra mình đang dỗ dành.

 

Fernando vẫn đứng đó, tay anh đặt nhẹ trên lưng Eden, vỗ vỗ theo nhịp chậm, dịu dàng như thể đang dỗ một đứa trẻ vừa trải qua cơn mộng mị. Sự im lặng giữa hai người không nặng nề mà như một khoảng nghỉ cần thiết sau những ngày giông gió.

 

Eden vẫn ôm c.h.ặ.t t.a.y anh, không nói gì. Cậu im lặng lâu đến mức Fernando tưởng chừng như mình sẽ không nhận được một lời đáp lại.

 

Anh lại cúi xuống, nghiêng đầu, nhỏ giọng hỏi lần nữa:

 

“Thế bây giờ em muốn gì?”

 

Câu hỏi buông ra như một sợi chỉ mảnh chạm đến ngưỡng chịu đựng cuối cùng của Eden. Cậu khẽ siết tay hơn, đầu vẫn rúc trong vai Fernando, rồi mới khe khẽ mở miệng. Giọng nói nhẹ như hơi thở, lạc đi trong gió, chỉ vừa đủ để người trước mặt nghe thấy:

 

“Không muốn bị theo dõi nữa…”

 

Ngập ngừng một chút, như thể những từ tiếp theo mắc lại nơi cổ họng, rồi vẫn cất lên, yếu ớt mà đầy mệt mỏi:

 

“…không muốn bị paparazzi bám đuôi nữa…”

 

Fernando nghe rõ từng chữ.

 

Rất rõ.

 

Fernando im lặng vài giây, như đang nghiền ngẫm thứ âm thanh mong manh vừa được thốt ra từ đôi môi cậu trai trong vòng tay mình. Anh không gạt đi cũng không trấn an, chỉ để tay khẽ siết lại, lòng n.g.ự.c dường như trĩu xuống theo từng nhịp thở dài của Eden.

 

Rồi anh nghiêng đầu, giọng nói nửa trầm nửa cười vang lên, nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-40.html.]

 

“Vậy nên… bây giờ em phải bám lấy tôi chặt như thế này à?”

 

Eden không thèm buông tay, lại càng bám chặt hơn, như thể tìm được nơi trú ẩn duy nhất giữa thế giới đầy rẫy phiền phức. Cậu gật đầu rất thản nhiên, không hề chột dạ. “Ừ. Anh chính là nơi an toàn nhất rồi. Có ai dám chụp ảnh anh đâu?”

 

Fernando khẽ bật cười. Một tiếng cười ngắn, không lớn nhưng đủ làm rung nhẹ bờ vai anh, nơi Eden đang tựa vào. Anh cúi đầu liếc nhìn cậu trai đang ôm chặt lấy tay mình như ôm lấy cả một cõi yên bình, khoé môi khẽ nhếch lên — bất lực, bất ngờ… và dịu dàng đến mức gần như thỏa hiệp.

 

 

Chiếc xe lướt nhẹ trên con đường vắng, không gian bên trong yên ắng đến mức chỉ nghe thấy tiếng động nhẹ của động cơ. Eden ngồi im lặng, ánh mắt thỉnh thoảng dõi ra ngoài khung cửa sổ, tâm trạng như chìm sâu vào một khoảng lặng riêng.

 

Fernando cũng giữ sự im lặng ấy, nhưng rồi đột ngột, anh quay sang nhìn Eden, giọng trầm trầm pha chút tò mò:

 

“Sao mấy ngày nay em không về Villa de Esperanza?”

 

Eden im lặng, ánh mắt đăm chiêu nhìn ra xa, như thể đang lục tìm trong tận cùng tâm can một lý do vừa đủ để thỏa mãn bản thân và cả Fernando. Giữa khoảng lặng dài, cuối cùng cậu cũng thốt ra bốn từ ngắn gọn, sắc lạnh nhưng chứa đựng cả một biển cảm xúc chưa thể nói hết:

 

“Vì không thích anh.”

 

Fernando mỉm cười khẽ, ánh mắt lấp lánh một chút châm biếm. Anh nhẹ nhàng đáp, giọng nửa đùa nửa thật:

 

“Lúc nãy có người bám tôi như sam, tưởng là em, ai dè lại không phải.”

 

Eden cau mày, ánh mắt lấp ló vẻ giận dỗi, như một đứa trẻ bị trêu chọc quá nhiều lần.

 

“Tôi ghét anh biết chưa? Đừng có mà đùa nữa.”

 

Fernando không cười nữa.

 

Bàn tay anh bất ngờ vươn tới, chạm nhẹ vào cằm Eden rồi xoay mặt cậu lại, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt mình. Khoảng cách gần đến mức Eden có thể cảm nhận rõ hơi thở của Fernando, cảm nhận được cả sự nghiêm nghị đang dần siết chặt không khí giữa hai người.

 

Ánh mắt của Fernando lúc ấy không còn vẻ trêu chọc — mà lạnh, sâu, và rất đỗi nghiêm khắc.

 

Giọng anh trầm xuống, cắt qua khoảng lặng bằng thứ uy lực khiến Eden cứng người:

“Đừng nói mấy câu như thế nữa.”

 

Eden ngẩn người.

 

Không phải vì câu nói ấy quá đáng sợ, mà vì sự nghiêm túc trong mắt Fernando… khiến cậu bất giác thấy mình vừa chạm vào một nơi không nên chạm tới.

 

Fernando buông tay ra sau một khắc im lặng. Ánh mắt anh dịu xuống, nhưng giọng nói lại càng thêm chắc nịch, như thể đã cân nhắc từ rất lâu:

“Tôi nghĩ… em nên về nhà với gia đình.”

 

Chỉ một câu.

 

Nhưng đủ để khiến Eden cảm thấy như bị kéo ngược khỏi nơi mà mình vừa cố bám víu. Cậu cúi đầu, không đáp ngay, nhưng trong lòng như có sợi dây nào đó chùng xuống. Dù không nói ra, nhưng trong đầu Eden, câu nói ấy đã tự động dịch thành một điều khác:

Anh muốn đuổi tôi khỏi Villa de Esperanza.

 

Cậu thở ra, khẽ khàng, mệt mỏi — không phải vì thể xác, mà vì cảm giác bị từ chối.

“Ừm,” Eden đáp, tiếng thở lẫn trong lời, nghe như một nhát cắt dịu dàng. Không cãi, không trách, cũng chẳng còn cố bám víu.

 

Chỉ là… Eden quay mặt đi, che giấu ánh mắt đã bắt đầu trở nên lạnh lại.

 

 

Ngay khi vừa bước vào cổng Villa de Esperanza, Fernando đã linh cảm có điều không ổn. Mấy người hầu ai nấy đều né ánh mắt, không dám nói gì. Anh bước nhanh hơn, băng qua hành lang dài dẫn tới khu phòng khách, và rồi…

 

Tiếng bánh xe vali lăn trên nền đá hoa vang lên dội vào lòng anh như một hồi chuông cảnh báo.

 

Fernando đứng khựng lại nơi bậc thềm, vừa kịp lúc nhìn thấy Eden đang cúi người kéo vali từ phòng ra, bước chân vội vã, động tác lúng túng như thể chỉ mong rời khỏi đây càng nhanh càng tốt.

 

“Eden.” Anh gọi.

 

Eden giật mình, vai khẽ run lên. Nhưng cậu không dừng lại. Chỉ siết chặt quai vali, mắt không hề ngẩng lên. “Tôi dọn xong rồi. Tôi về.”

 

Fernando cau mày, bước tới, chặn trước mặt cậu. “Về đâu?”

 

Eden không trả lời ngay. Cậu chỉ cắn môi, mắt vẫn tránh ánh nhìn của anh. Rồi mới buông ra một câu ngắn ngủi:

“Anh nói tôi nên về nhà với gia đình mà.”

 

Fernando sững người.

 

Một tích tắc sau, anh thở hắt ra, như vừa bị một cú đ.ấ.m không ngờ tới. Bấy giờ anh mới hiểu — hóa ra, Eden tưởng anh đuổi cậu.

 

“Em nghĩ… tôi muốn đuổi em khỏi đây à?”

 

Eden ngẩng lên, mắt hơi ửng đỏ nhưng giọng vẫn cố giữ bình thản:

“Còn gì khác nữa đâu?”

 

Fernando thở dài, không nói thêm lời nào nữa. Chỉ với một cử chỉ bất ngờ, anh vòng tay qua eo Eden, bế thốc cậu lên. Eden vùng vẫy, cố giằng ra, miệng lắp bắp:

 

“Tôi còn cái vali mà! Anh thả tôi ra!”

 

“Kệ. Vali để đó, tôi mang em đi trước đã.”

 

Fernando bế Eden bước thẳng vào phòng mình, cửa nhẹ nhàng khép lại phía sau. Anh đặt cậu xuống giường, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm.

 

“Rốt cuộc thì em trẻ con đến mức nào vậy?” – giọng anh nửa nghiêm nghị, nửa châm biếm, đầy thách thức.

 

Eden cau mày, giọng cáu kỉnh đáp lại:

“Anh muốn tôi đi thì cứ nói thẳng đi, giờ lại bảo tôi trẻ con là sao?”

 

Fernando thở dài, tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc rối của Eden, ánh mắt dịu đi khi nhìn thấy vẻ cáu kỉnh trên mặt cậu. Giọng anh trầm ấm, chậm rãi giải thích:

 

“Thật ra, Villa de Esperanza rộng lắm, lại không có ai ở thường xuyên. Tôi thì suốt ngày bận bịu bên Tây Ban Nha, không có nhiều thời gian bên em. Nhìn em một mình ở đây, tôi sợ em sẽ thấy cô đơn. Tôi muốn em trở về với gia đình, vì họ cũng rất lo lắng cho em.”

 

Eden nghe lời anh nói, trong lòng chợt dịu lại như một làn gió mát giữa trưa hè oi bức. Nhưng cậu vẫn ngập ngừng, chẳng biết phải đáp sao cho phải, ánh mắt lảng tránh, tránh né không dám nhìn thẳng vào Fernando. Im lặng một hồi lâu, Eden chỉ khe khẽ thở dài, như muốn nói mà lại thôi, để những cảm xúc còn dâng trào trong tim được giữ nguyên vẹn trong yên lặng.

 

Fernando nhìn Eden với ánh mắt trầm lắng, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy chân thành:

 

“Thật ra, camera được lắp khắp nhà, tôi luôn theo dõi em thường xuyên. Tôi biết căn này quá rộng, và tôi cũng từng nghĩ đến việc mua một căn nhỏ hơn cho em. Nhưng sự thật là, dù có thế nào, về nhà với gia đình vẫn là điều tốt nhất cho em. Còn tôi, tôi còn bận rộn ở Tây Ban Nha, không thể bên cạnh em nhiều được.”

 

Eden nghe lời Fernando nói, lòng bỗng dịu lại, một chút thỏa mãn len lỏi trong ánh mắt. Cậu im lặng, như đang suy ngẫm rồi bất ngờ ngẩng lên, nhìn thẳng vào anh, hỏi một cách ngây thơ nhưng đầy tò mò:

 

“Vậy tại sao ngày đó anh lại bênh Arthur?”

 

Fernando nở nụ cười nhẹ, ánh mắt trầm tư pha chút chân thật, anh đáp:

 

“Thật ra, tôi chỉ đứng ở góc nhìn trung gian thôi. Là vua, tôi phải công bằng với tất cả mọi người.”

 

Eden bỗng nhận ra mình thật ích kỷ, liền với tay lấy chiếc gối đặt lên mặt, giấu đi cảm xúc đang dâng trào mà không biết nên nói gì tiếp theo.

 

Fernando nhẹ nhàng rút chiếc gối ra khỏi mặt Eden rồi vuốt ve mái tóc cậu một cách âu yếm. Căn phòng trở nên im lặng đến ngột ngạt, không lời nào được thốt ra, nhưng trong không khí ấy, chẳng ai có thể đoán nổi rốt cuộc giữa họ là thứ gì — thân thiết, xa lạ hay thứ gì khác khó gọi tên.

 

Bất chợt, Fernando kéo Eden ngồi dậy, động tác dứt khoát mà không báo trước khiến Eden giật mình, ánh mắt mở to nhìn anh đầy nghi hoặc.

 

“Anh làm gì vậy?” – Eden hỏi, giọng cảnh giác xen chút bối rối.

 

Fernando không trả lời ngay, chỉ khẽ mỉm cười rồi mới nghiêng đầu nhìn cậu, giọng nói dịu lại như gió chiều:

 

“Tôi thấy em buồn. Tôi muốn đưa em tới khu vườn hoa mà tôi từng tặng em. Dạo này… em không quay lại đó nữa.”

 

London đã vào đêm. Gió lạnh luồn qua từng kẽ áo, khẽ lướt qua làn da như lời nhắc nhở mơ hồ về một mùa đang đổi. Dưới bầu trời u tịch phủ ánh đèn vàng mờ của sân đỗ trực thăng, Eden và Fernando vẫn đứng cạnh nhau — không vội vã, cũng chẳng ai lên tiếng.

 

Chiếc trực thăng mang huy hiệu hoàng gia lặng lẽ chờ sẵn, cánh quạt đã bắt đầu quay chậm, tạo ra âm thanh trầm đều như nhịp đập trong lồng ngực.

 

Eden kéo sát chiếc áo khoác mỏng, nghiêng đầu nhìn Fernando, người đàn ông lúc nào cũng điềm tĩnh giữa muôn trùng sóng gió. Còn Fernando thì vẫn vậy — hai tay đút túi, ánh mắt bình thản nhìn lên bầu trời đêm London, rồi quay sang Eden, nhẹ nhàng nghiêng đầu về phía trực thăng.

 

“Đi thôi,” anh nói, giọng trầm nhưng đủ át tiếng gió. “Về Tây Ban Nha. Tôi nghĩ ở đó sẽ đỡ lạnh hơn nơi này.”

 

Eden không đáp, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt lấp lánh điều gì đó khó gọi thành tên.

 

Loading...