Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Khi Nhà Vua Nghiêng Mình Vì Em - Chương 39

Cập nhật lúc: 2025-06-23 14:27:19
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Buổi sáng ở Villa de la Esperanza dịu dàng như một bản nhạc không lời, ánh nắng len lỏi qua những tấm rèm trắng buông hờ, trải một lớp vàng nhạt lên sàn gỗ sáng bóng và những bức tường màu kem.

 

Eden trở mình, đầu tóc rối bù, tay mơ hồ quờ vào khoảng trống bên cạnh — không có ai. Chiếc giường rộng vẫn còn hơi ấm nhưng đã lạnh dần đi ở phía Fernando từng nằm. Cậu chớp mắt vài lần, rồi lại úp mặt xuống gối, thở dài một tiếng lười biếng như thói quen.

 

Không vội vã, không tất bật, Eden ngồi dậy, chân trần bước chậm rãi trên nền thảm mềm, mắt lơ đãng nhìn ra vườn nho bên ngoài cửa kính. Không thấy bóng Fernando đâu, cậu chỉ nhún vai như thể chuyện đó chẳng có gì ngạc nhiên. Fernando là kiểu người của những buổi sáng sớm — còn cậu thì là đại diện chính thức của khái niệm “dậy trễ và không thấy mặt trời”.

 

Sau một lúc nằm ườn thêm cho đã cơn buồn ngủ, Eden mới chịu lết vào phòng tắm. Cậu đánh răng, rửa mặt, vốc nước lạnh lên hai má rồi ngẩng đầu nhìn chính mình trong gương. Mắt vẫn còn ngái ngủ, tóc tai dựng đứng như tổ chim. Cậu nhăn mày, lầm bầm câu gì đó rồi mặc kệ tất cả.

 

Cũng như mọi ngày ở đây, Eden thong dong bước xuống lầu với vẻ mặt nửa tỉnh nửa mơ. Phòng ăn vẫn mang không khí thanh lịch và yên tĩnh như mọi khi, bàn ăn đã được dọn sẵn với ly nước cam tươi và vài chiếc bánh mì ấm. Không thấy Fernando, không thấy người hầu, chỉ có tiếng nhạc nhẹ từ chiếc máy đĩa cổ đang khe khẽ vang lên một bản piano xa xưa.

 

Eden vừa cắn một miếng bánh mì bơ, ánh mắt lơ đễnh lướt qua bình hoa lavender trên bàn, thì tiếng xì xào rì rầm từ hành lang phía ngoài bắt đầu len vào không gian yên tĩnh của phòng ăn.

 

Ban đầu chỉ là vài tiếng bước chân, sau đó là những âm thanh trầm thấp xen lẫn tiếng trao đổi nhanh, dồn dập, ngắt quãng như đang tranh luận điều gì đó. Eden dừng nhai, nghiêng đầu lắng nghe. Giọng Fernando vang lên trong chốc lát — không rõ từng từ, nhưng vẫn dễ dàng nhận ra nhờ âm sắc trầm và nhịp điệu đanh gọn quen thuộc. Có vẻ anh đang trao đổi với vài người đàn ông khác, có thể là cố vấn, có thể là thư ký.

 

Cậu liếc nhìn ra cửa. Tấm rèm voan mỏng lay nhẹ theo gió, chẳng che được bao nhiêu âm thanh. Eden đặt ly nước cam xuống bàn, vẫn tiếp tục nghe. Một câu gì đó vang lên bằng tiếng Tây Ban Nha, gắt và ngắn, rồi im bặt. Một giọng khác đáp lại, nhún nhường hơn. Tiếng Fernando lại nổi lên — lần này có phần trầm lắng, nhưng dứt khoát, đầy trọng lượng.

 

Eden vẫn tiếp tục nhai miếng bánh mì còn dang dở, như thể những âm thanh ngoài kia chỉ là tiếng chim buổi sáng. Cậu lười biếng vươn vai, với tay rót thêm nước cam, chẳng buồn quay đầu lại khi nghe tiếng bước chân quen thuộc tiến vào phòng ăn.

 

Fernando vừa bước qua ngưỡng cửa, vẫn khoác trên người bộ suit tối màu chỉnh tề, cà vạt hơi lỏng ra một chút, chứng tỏ cuộc họp khi nãy vừa kết thúc không lâu. Anh dừng lại bên cạnh bàn ăn, ánh mắt quét qua Eden một lượt — không giận, không vui, chỉ mang theo một chút gì đó vừa trêu ghẹo vừa dò xét.

 

“Vì tin đồn mà hôm nay em trông bình thản hơn mọi ngày nhỉ,” Fernando buông lời, giọng đều và thấp, như thể đang trò chuyện trong một phòng họp kín chứ không phải giữa một buổi sáng nhàn nhã.

 

Eden lúc ấy mới ngẩng đầu lên, đưa mắt nhìn anh, khóe môi hơi cong nhẹ, nhưng chẳng rõ là vì thích thú hay mỉa mai.

 

“Tôi mà có thói quen để tâm mấy chuyện vớ vẩn thì chắc đầu tôi nổ tung lâu rồi” cậu đáp, giọng khô khốc nhưng không thiếu phần duyên dáng, rồi tiếp tục đưa một miếng bánh khác lên miệng, như thể lời nói của Fernando chỉ là gió thoảng.

 

Fernando ngước nhìn cậu vài giây, rồi chậm rãi kéo ghế ngồi xuống đối diện. Không ai nói gì thêm, chỉ có tiếng ly sứ chạm nhẹ vào đĩa sứ và ánh nắng vàng rót xuống bàn ăn bằng gỗ sẫm màu, in bóng hai con người chưa bao giờ thôi ngấm ngầm để ý nhau.

 

Fernando rót cho mình một tách cà phê đen, mùi hương mạnh lan ra trong không khí. Anh không nhìn Eden khi mở lời, chỉ nhàn nhã khuấy nhẹ, giọng nói mang âm điệu như đang kể một chuyện hoàn toàn vô thưởng vô phạt:

 

“Cuối tuần này sẽ diễn ra La Solemnidad de la Luz, một buổi lễ rất trang trọng. Toàn thể Hoàng gia sẽ có mặt.”

 

Anh ngẩng lên, đưa mắt nhìn Eden, ánh nhìn không ép buộc nhưng cũng không buông tha. “Tôi cũng sẽ tham dự. Tất nhiên… với tư cách là thành viên trung tâm của buổi lễ.”

 

Eden chớp mắt, vẫn chưa hiểu rõ ý anh định nói gì. Fernando tiếp tục, lần này ánh mắt rõ ràng hơn, như muốn chọc nhẹ vào phản ứng của cậu:

 

“Nghe nói em cũng sẽ có tên trong danh sách khách mời. Phái đoàn ngoại giao Anh hình như đã nhận lời. Dù sao thì, danh phận của em cũng đủ để được ngồi ở dãy ghế gần phía trước.”

 

Eden chỉ ừm một tiếng, nhẹ nhàng gật đầu, không thèm hỏi thêm. Cậu cúi xuống, vờ như rất tập trung vào miếng bánh mì trên đĩa, tay kéo nhẹ ly nước cam, chỉ để khỏi phải nhìn vào ánh mắt của Fernando.

 

Fernando nhìn Eden một lúc, rồi nở một nụ cười khẽ đầy châm biếm, giọng nói anh vang lên như một làn sóng lạnh lẽo, đủ để làm Eden phải khẽ run lên trong lòng:

 

“Em không giận tôi vì chuyện tối qua chứ? Hay là tối qua em lại cảm thấy… bực mình vì phải chia sẻ chiếc giường đó với tôi?”

 

Eden cảm nhận được lời châm biếm trong giọng nói của Fernando, nhưng cậu không muốn để anh ta dễ dàng chiếm lấy thế thượng phong. Cậu hít một hơi thật sâu, không để cảm giác bực bội lộ ra ngoài. Một lúc lâu im lặng, rồi cậu ngẩng lên, ánh mắt ánh lên vẻ không hài lòng, nhưng vẫn cố giữ sự bình tĩnh:

 

“Cái giường đó không phải của tôi, cũng không phải của anh. Nhưng nếu anh cứ thích nghĩ vậy thì tôi không có ý kiến. Dù sao, tôi cũng chẳng phải kiểu người dễ bị giận hờn vì những chuyện vô lý.”

 

Fernando không giấu nổi nụ cười mỉa mai trên môi, ánh mắt anh vẫn giữ sự sắc bén như thường lệ. Anh ngồi thẳng lưng, gương mặt không một chút thay đổi, như thể lời của Eden chẳng hề làm anh bận tâm.

 

“Vậy thì tốt,” Fernando nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy sự khẳng định, “Tôi sẽ tiếp tục ngủ cùng em để chứng minh rằng em không khó chịu.”

 

Eden không khỏi trợn mắt, trong đầu cậu tự hỏi, “Ai mướn anh chứ?” nhưng ngoài mặt, cậu chỉ khẽ nhếch môi, giữ thái độ thật lạnh nhạt.

 

“Cứ tự nhiên, tôi không có ý kiến” Eden trả lời, giọng điềm tĩnh nhưng ẩn chứa sự kiềm chế. 

 

______________________________

 

La Solemnidad de la Luz – Lễ Ánh Sáng – không chỉ là một nghi lễ tôn giáo thuần túy, mà còn là màn trình diễn tinh vi của quyền lực, ảnh hưởng và trật tự toàn cầu trong một thế giới hiện đại nơi các vương triều vẫn còn giữ vị trí trọng yếu.

 

Tại Cung điện Westminster, trái tim của hoàng quyền Anh quốc, buổi lễ diễn ra trong khung cảnh huy hoàng đến choáng ngợp. Những dãy cột đá vôi trắng cao vút được chiếu sáng bởi hàng trăm chùm đèn pha lê, từng phiến kính màu đổ bóng lấp lánh xuống sàn đá đen bóng loáng như gương. Mùi nhang trầm và oải hương lan tỏa khắp đại sảnh, hoà cùng tiếng nhạc cổ điển do dàn nhạc giao hưởng hoàng gia biểu diễn, tạo nên bầu không khí thiêng liêng mà lạnh lẽo, đẹp đến mức khiến người ta phải nín thở.

 

Chỗ ngồi của Hoàng gia được bố trí phía trước đại sảnh, hướng thẳng về phía bàn thờ Ánh Sáng – nơi sẽ diễn ra nghi thức thắp lửa thiêng. Mỗi ngai vàng đều được bọc nhung đỏ, viền vàng thật, ánh lên dưới ánh sáng huyền hoặc từ hàng trăm ngọn nến cao. Gia đình hoàng tộc các quốc gia lần lượt xuất hiện, mỗi người là một hình ảnh sống động của lịch sử, lễ nghi và chiến lược ngoại giao.

 

Khi Nhà vua Fernando của Tây Ban Nha tiến vào, cả khán phòng như chững lại trong khoảnh khắc. Không ai tuyên bố, không tiếng vỗ tay, nhưng ánh nhìn từ các đoàn ngoại giao đều xoay chuyển về phía anh – người đàn ông được mệnh danh là “quyền lực sống” của Tây Ban Nha. Trong khi chính phủ của đất nước anh chỉ còn là cái bóng mờ nhạt sau nhiều năm khủng hoảng và tái cấu trúc, thì Fernando lại đang ngồi vững vàng trên đỉnh của một đế chế chính trị ngầm. Chỗ ngồi của anh được đặt ngay cạnh ngai vàng nước chủ nhà, như một tuyên ngôn thầm lặng về vị trí của Tây Ban Nha trong trật tự mới.

 

Fernando, Nhà vua Tây Ban Nha, đã đến từ sớm và được mời an vị ở hàng ghế danh dự cao nhất, ngay bên trái ngai vàng Nữ Vương Anh. Anh mặc trang phục đại nghi lễ của Guardia Real, áo choàng màu xanh hải quân được thêu tay những đường viền bạc theo phong cách hoàng gia Castile, vai khoác giải băng trắng viền đỏ thêu quốc huy hoàng gia, n.g.ự.c cài huân chương cấp bậc Tối cao. Trên tay là găng tay trắng tinh, ngón tay thon dài đặt hờ lên thành ghế gỗ sồi phủ nhung, bàn tay còn lại chống cằm, ánh mắt như lười biếng mà lại vô cùng chú ý.

 

Fernando ngồi đó, đẹp đến mức người ta phải né ánh nhìn đi để không bị cuốn vào, sống mũi cao, làn da rám nắng nhẹ, và nét mặt mang vẻ mệt mỏi đặc trưng của những người luôn suy nghĩ về quốc gia, nhưng ẩn dưới đó là sự sắc bén của một kẻ đang nhìn và chọn lựa ai sẽ bước vào ván cờ chính trị tiếp theo.

 

Rồi Eden xuất hiện.

 

Tiếng xì xào bắt đầu dấy lên từ những dãy ghế phía dưới.

 

Eden bước vào không gian hoàng gia với vẻ ngoài chói lọi đến mức không ai có thể rời mắt. Từ đầu đến chân, cậu khoác lên mình những thiết kế đắt giá bậc nhất — bộ suit cắt may tinh xảo của nhà mốt Ý, được phối hoàn hảo cùng áo sơ mi trắng thanh lịch, khăn lụa mỏng nhẹ đặt khéo léo ở cổ, tất cả hòa quyện tạo nên một tổng thể vừa sang trọng, vừa hiện đại. Mỗi bước chân Eden dường như mang theo một hơi thở của thời trang đỉnh cao, khiến những ánh nhìn xung quanh không thể ngừng dõi theo.

 

Tiếng xì xào không chỉ dừng lại ở việc ca ngợi vẻ ngoài hay gu thời trang của Eden, mà còn vang vọng những câu chuyện từng xuất hiện dày đặc trên mặt báo danh tiếng trong thời gian gần đây. 

 

Tuy vậy, Eden hoàn toàn thấu hiểu mọi ánh mắt và lời bàn tán ấy, nhưng cậu vẫn giữ một thái độ thản nhiên đến lạnh lùng. Bước chân nhẹ nhàng, dáng đi ung dung, ánh mắt cậu không một lần quay lại phía đám đông. Mọi lời đồn đại như nước chảy qua kẽ tay, chẳng thể làm động lòng hay lay chuyển bước đi vững vàng của cậu. Eden như một bức tượng sống, đẹp đẽ và bất khả xâm phạm, không hề bận tâm đến sự soi mói hay kỳ vọng của thế giới xung quanh. 

 

Ánh đèn huyền ảo của đại sảnh phản chiếu lên khuôn mặt sắc nét của Fernando, đang ngồi ngay bên cạnh ngai vàng. Anh nhếch nhẹ mép cười, một nụ cười vừa tinh quái, vừa mang chút ý cười thầm hiểu ý, như thể đang chứng kiến một màn trình diễn mà bản thân không biết nên nói gì hơn ngoài việc… cười mà thôi. 

 

Eden bước vào cung điện với dáng vẻ ung dung, từng bước nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, như thể cả không gian này vốn dĩ sinh ra chỉ để dành cho cậu. Đến chỗ ngồi đã được sắp xếp, cậu ngồi xuống một cách điềm tĩnh, không chút nao núng. Nhưng đúng như câu nói “trời đánh không tránh lúc trời mưa,” Eden chẳng thể ngờ rằng ngay trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu đã chạm phải Arthur Lancaster – con cáo già ranh mãnh với ánh nhìn sắc lẹm và nụ cười đầy mưu mẹo, kẻ mà cậu căm ghét tận xương tủy.

 

Eden khẽ nhếch môi cười khẩy, ánh mắt vẫn giữ vững sự thản nhiên đầy khí chất, rồi lẩm bẩm trong miệng một câu chửi thề đầy bực tức: “Thằng chó mặt chuột đó…”

 

…….

 

Sau lễ, trong buổi giao lưu nhỏ giữa các hoàng gia và giới quý tộc, báo chí cũng có mặt nhưng theo kiểu “vô hình” — những người quay phim, phóng viên ẩn sau những chiếc máy ảnh ngụy trang tinh tế. Arthur bước lại gần Eden, tay vẫn cầm ly champagne, nụ cười lịch thiệp đầy vẻ biết điều.

 

Hắn bắt đầu bằng một câu chuyện tưởng chừng vô thưởng vô phạt, kể về một vụ đầu tư thất bại của một tập đoàn liên kết với gia đình Eden, kèm theo lời nhấn nhá:

 

“…Nghe nói, hậu quả cũng nặng nề đến mức vài người muốn nhảy lầu. Nhưng chắc tôi nhầm, vì có những người thì chỉ biết đứng ngoài và diện đồ hiệu.”

 

Eden, mệt mỏi và bực tức, tưởng không ai nghe thấy, liền cất giọng nhẹ mà đầy lạnh lẽo:

 

“Cậu có vẻ rất thích bới móc người khác để quên đi mớ phân trong nhà mình nhỉ?”

 

Eden vừa dứt lời, ly rượu vang trong tay vẫn chưa kịp nhấp thêm ngụm nào thì Arthur bất ngờ đứng thẳng người lên, hơi nghiêng đầu ra sau như thể vừa bị ai đó tát vào lòng tự trọng. Trong khoảnh khắc đó, hắn không còn là kẻ mỉa mai nữa — mà là một “nạn nhân” hoàn hảo. Giọng hắn vang lên rõ ràng, đủ to để vượt qua tiếng trò chuyện lẫn tiếng đàn violin đang réo rắt ở góc phòng:

 

“Xin lỗi… nhưng tại sao cậu lại nói như vậy với tôi, Eden?”

 

Không khí xung quanh khựng lại. Một vài vị quý tộc đang đứng gần khẽ quay đầu. Một vài người khác dừng tay giữa chừng khi đang nâng ly.

 

Arthur nhấn thêm, với vẻ mặt sửng sốt giả tạo, ánh mắt vừa tổn thương vừa ngạc nhiên đúng mức như thể vừa bị vu oan giá họa giữa thánh đường:

 

“Tôi chỉ đang kể lại một vụ việc công khai. Nếu tôi lỡ lời, tôi thành thật xin lỗi. Nhưng tôi không nghĩ một câu chuyện như vậy lại đáng để bị đáp lại bằng… ‘phân trong nhà’?”

 

Hắn lặp lại nguyên văn, không sai một từ, và cố tình nhấn mạnh cụm từ đó — như thể đang đọc lời trích dẫn từ một bản cáo trạng. Lúc này, những người xung quanh không chỉ nghe, mà còn hiểu.

 

Eden cảm thấy hàng chục ánh mắt đổ dồn về phía mình — tò mò có, nghi ngờ có, và tệ hơn là ánh nhìn của những kẻ đang chờ xem sự ngã ngựa của một ai đó trên đỉnh cao.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-nha-vua-nghieng-minh-vi-em/chuong-39.html.]

 

Và Arthur, như thể chưa đủ, chậm rãi thở dài:

 

“Tôi biết, tôi chẳng phải người được yêu quý. Nhưng tôi không nghĩ mình đáng bị xúc phạm… như vậy, ở một nơi trang trọng thế này.”

 

Từng lời như mũi kim được tráng độc. Không một tiếng la ó. Nhưng sự im lặng càng làm cho bầu không khí nặng nề và nghiêm trọng.

 

Eden nắm chặt ly rượu, cánh tay vẫn giữ nguyên tư thế như lúc bị đóng băng. Một tia bối rối thoáng qua đôi mắt, nhưng cậu chưa nói gì — vì Eden biết, bất kỳ phản ứng nào vào lúc này… đều sẽ chỉ càng khiến mình chìm sâu hơn.

 

Giọng Arthur vẫn đều đều, đầy vẻ tử tế, nhưng chính cái tử tế ấy lại khiến từng lời hắn nói như d.a.o cắt. Và rồi, khi câu cuối cùng buông ra — “ở một nơi trang trọng thế này” — thì thứ nặng nề thật sự mới bắt đầu.

 

Không khí như bị xé toạc bởi một lưỡi cưa mỏng và bén. Những tiếng thì thầm lan ra nhanh như lửa gặp gió. Các thành viên của hoàng tộc Áo, vợ của đại sứ Monaco, phu nhân của Công tước xứ Kent — những người vốn đang bận trò chuyện nhã nhặn, cũng bắt đầu dừng lại.

 

Một vài ánh đèn camera lặng lẽ chuyển hướng. Những cặp mắt không còn vương mùi champagne hay tiếng đàn violin nữa. Bây giờ, trung tâm của khán phòng là Eden — kẻ vừa buông một lời quá thật, quá sắc, và quá đúng… nhưng lại sai nơi.

 

Và rồi — như một định mệnh dở khóc dở cười — người đang đứng gần nhất, người có quyền lực để dập ngay hoặc đẩy lên, lại chính là Nhà vua Tây Ban Nha.

 

Fernando không có vẻ gì là vội vàng. Anh chỉ đứng đó, cách không xa, một tay đút túi quần âu, vai khoác nhẹ một lớp áo choàng đen mỏng, gương mặt hoàn hảo như thể được tạc từ đá cẩm thạch. Nhưng ánh mắt thì sống động — và đang nhìn Eden.

 

Không ai lên tiếng.

 

Và thế là Fernando, với dáng vẻ lười biếng quen thuộc, bước vài bước về phía hai người. Giọng anh vang lên — không lớn, không nhỏ, nhưng đủ để toàn bộ khoảng không lặng như tờ phải nghe:

 

“Chuyện gì xảy ra ở đây vậy?”

 

Không cần gắt gỏng. Không cần cao giọng. Chỉ một câu đó thôi cũng khiến mặt đất dưới chân Eden như bị hút rỗng.

 

Arthur nhanh chóng quay sang, như thể bắt được cơ hội được “cầu cứu”:

 

“Tôi thật sự không rõ vì sao lại bị đối xử như vậy, thưa bệ hạ. Tôi chỉ đang trò chuyện thôi, không nghĩ rằng mình sẽ bị xúc phạm… trước mặt tất cả mọi người…”

 

Một tiếng “ồ nhẹ” đâu đó vang lên. Lời đã được rót ra, và sự kiện chính thức trở thành một vụ việc có nhân chứng, có thẩm quyền, và có hậu quả.

 

Không khí chùng xuống đến nghẹt thở khi Fernando bước chậm rãi vào giữa đám đông. Ánh mắt anh đầu tiên dừng lại trên gương mặt Arthur — vẻ mặt lịch thiệp, đầy toan tính — như đang chờ đợi sự bảo vệ từ nhà vua. Rồi từ từ, ánh nhìn ấy chuyển sang Eden, người vẫn ngồi thản nhiên như chẳng có chuyện gì xảy ra, khuôn mặt lạnh lùng, không biểu hiện bất kỳ cảm xúc nào.

 

Fernando không vội nói gì, chỉ đứng yên đó, ánh mắt vẫn dán chặt vào Eden, như đang thẩm định xem cậu có thực sự nhận ra sự nghiêm trọng của lời mình vừa buông hay không. Nhưng Eden, với thái độ ung dung, lờ đi tất cả, không hề có dấu hiệu hối lỗi hay bối rối.

 

Trong thâm tâm, cậu biết rõ Fernando và mình đã gần gũi đến mức nào, những khoảnh khắc bên nhau không chỉ là những cuộc gặp gỡ chính thức mà còn ẩn chứa bao ý nghĩa sâu sắc. Cảm giác này khiến Eden tin chắc rằng, lần này, khi mọi ánh mắt đều dồn về cậu và Arthur, Fernando sẽ đứng về phía mình, sẽ bảo vệ và thậm chí “banh” Arthur không thương tiếc.

 

Lòng Eden như tràn đầy 70% niềm tin rằng mình sẽ là người thắng cuộc, rằng Fernando sẽ công khai đứng sau lưng cậu, và từ đó, mọi thứ sẽ nghiêng hẳn về phía cậu — một chiến thắng mang đầy sự ngạo nghễ.

 

Nhưng thực tế, mọi thứ không diễn ra như Eden tưởng.

 

“Ta hiểu rồi. Nếu chỉ vì vài lời cay nghiệt mà phủ nhận hoàn toàn sự thật thì chẳng khác nào tự lừa dối chính mình. Trong một môi trường như thế này, sự chân thực đôi khi phải được đặt lên trên hết, dù nó có khiến người ta khó chịu.”

 

“Nhưng ta cũng không thể cho phép sự bôi nhọ và lời lẽ thiếu bằng chứng làm mất đi giá trị của sự thật.“

 

Khi Fernando lên tiếng, không phải là bênh vực Eden, mà là bảo vệ Arthur — kẻ mà Eden căm ghét nhất. Tiếng nói của Fernando như một nhát d.a.o sắc bén, quật ngã mọi hy vọng trong lòng Eden. Sự đánh giá ấy như một cú tát trời giáng, khiến cậu choáng váng đến mức đứng đơ người, mặt không biểu cảm nhưng ánh mắt lộ rõ sự sững sờ và không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra.

 

Khoảnh khắc đó, không gian dường như ngừng lại. Tiếng thì thầm bên tai dâng lên, nhưng trong tâm trí Eden chỉ còn một khoảng trống, một cảm giác bị phản bội ngấm ngầm. Đó không chỉ là thất bại trong cuộc chiến lời nói, mà còn là vết thương sâu thẳm từ người mà cậu từng tin tưởng nhất.

 

Cái gì đó như một mũi d.a.o âm ỉ cắm sâu trong tim Eden, khiến từng nhịp đập đau thắt đến tận cùng. Cảm giác tổn thương xen lẫn cay đắng bủa vây lấy cậu, tràn ngập từng góc khuất tâm hồn. Đôi mắt Eden không rời khỏi gã Arthur – kẻ đang đứng đó, nở nụ cười đắc ý đến tận xương, như vừa thắng một trận đấu không ai ngờ tới.

 

Nghẹn ngào nhưng vẫn cố giữ vẻ bình thản, Eden chỉ khẽ thốt lên, giọng trầm và lạnh lùng đến mức như muốn gãy vụn:

“Tôi cảm ơn bệ hạ…”

 

Lời nói thoáng qua nhưng mang theo sức nặng của một sự từ biệt không lời. Cúi đầu một cách nghiêm trang, Eden quay người bước đi, rời khỏi nơi đầy ắp ánh mắt dò xét và những lời thì thầm xung quanh, để lại đằng sau tất cả những cảm xúc đang dần bùng lên trong lòng.

 

Eden bước ra khỏi cung điện Westminster, từng bước chân nặng nề vang vọng trên hành lang dài lạnh lẽo. Trong đầu cậu cuộn trào những suy nghĩ hỗn độn, đan xen giữa đau đớn và hoài nghi. Cậu tự hỏi, liệu mình có đặt quá nhiều hy vọng vào điều gì đó không thực sự tồn tại? Đôi mắt Eden hơi đỏ, ngấn lệ nhưng không rơi, như một vầng sương mỏng manh đang treo lơ lửng giữa lòng.

 

Cậu nghĩ về tất cả những điều vừa xảy ra — sự tổn thương, sự phản bội, và cả nụ cười đắc thắng của Arthur. Nhưng sâu thẳm hơn, cậu tự hỏi: liệu mối quan hệ giữa mình và Fernando rốt cuộc là gì? Nếu xem xét trên phương diện quyền lực, nhiệm vụ và công lý, thì Fernando đã đúng, anh là nhà vua, người đứng đầu, người thực thi trật tự. Nhưng nếu là chuyện tình cảm, thì sự thật lại trở nên cay đắng đến tận cùng.

 

Nỗi buồn này lần đầu tiên nặng nề đến vậy, làm tim Eden nhói lên từng nhịp. Cậu không chỉ cảm thấy hụt hẫng, mà còn tự hỏi mình có đang ảo tưởng về một thứ mơ hồ, một sự gần gũi mà chưa từng thật sự thuộc về mình. Và câu hỏi lớn nhất vẫn còn đó, âm ỉ cháy trong lòng: “Rốt cuộc, giữa tôi và anh ta, có thật sự là gì ngoài cái vỏ bọc của những mối quan hệ quyền lực và trách nhiệm?”

 

_________________________

 

Bầu trời đêm xám ngắt, sóng biển vỗ nhẹ vào bờ cát lạnh, từng đợt gió mằn mặn mang theo mùi muối biển ùa về. Trên bãi biển vắng vẻ, hai bóng người ngồi cạnh nhau, khoảng cách không xa nhưng ánh mắt thì dường như cách biệt muôn trùng. Charles – quay sang, ánh mắt sắc lạnh pha chút tò mò, giọng nói vang lên đột ngột, chạm vào khoảng lặng giữa họ:

 

“Vậy là mày đang hỏi về chuyện hai người đã ngủ cùng một chiếc giường, nhưng chẳng là gì cả sao?”

 

Eden cúi đầu, đôi mắt đượm buồn nhìn về phía chân trời mờ ảo, trong lòng lặng lẽ trống trải. Cậu không đáp lời, chỉ để im lặng nói thay cho tất cả, như thể giữa biển đêm mênh m.ô.n.g này, câu trả lời cũng chỉ là những cơn sóng gió vô hình.

 

Charles nhìn Eden với ánh mắt pha chút thấu hiểu, nụ cười nhẹ nở trên môi, giọng nói mang theo sự châm biếm nhẹ nhàng mà cũng đầy thực tế:

 

“Thực ra, xã hội bây giờ nó là vậy mà. Đôi khi, không phải cứ ngủ chung một giường là đã yêu nhau đâu. Chỉ khi nào bắt đầu xác định, nói rõ ‘yêu’, thì mới khác… còn không, chỉ là… tạm thời mà thôi.”

 

Charles cười, tiếng cười như một cái vỗ vai an ủi, nhưng anh đâu biết rằng Eden, ở đây, không chỉ nói về chuyện của người khác mà đang giấu kín cả một tâm trạng rối ren bên trong.

 

Eden ngồi co chân lại, hai tay chống lên khủy tay, dáng vẻ chùng xuống như muốn dựa vào chính mình để giữ thăng bằng trong cơn sóng lòng. Cậu quay sang nhìn Charles, ánh mắt sâu thẳm, nặng trĩu suy tư.

 

“Có bao giờ mày bị một người mà mày rất tin tưởng… Mày nghĩ người đó sẽ như thế này với mày, nhưng thật ra, người ta lại không như vậy không?” Giọng Eden trầm thấp, như tự hỏi chính bản thân và cũng muốn nghe câu trả lời từ người bạn bên cạnh.

 

Charles khẽ bật cười, tiếng cười không to, chỉ vừa đủ xua đi cái tĩnh mịch của bờ biển đêm. Cậu tưởng Eden đang đùa, như mọi lần vẫn hay lấp lửng những chuyện chẳng đâu vào đâu để dẫn đến một câu châm biếm nhẹ nhàng.

 

“Gì vậy, tưởng mày đang kể chuyện tình bi hài nào trong phim cơ,” Charles nghiêng đầu, mắt nheo lại nhìn Eden, khoé môi còn cong lên. “Tự dưng nghiêm túc vậy làm tao thấy… không quen.”

 

Eden không cười, cũng không nhếch môi như thường lệ. Cậu chỉ nhìn Charles, ánh mắt thẳng mà chậm rãi, giọng nói vang lên trầm khẽ nhưng rõ ràng, như thể từng từ đều mang theo sức nặng:

 

“Mày cứ trả lời đi… Tao đang hỏi nghiêm túc.”

 

Charles im một lúc, mắt vẫn hướng về những con sóng đen ngòm xa xa. Gió thổi tạt làm tóc hắn bay nhẹ, nhưng hắn không quay sang Eden. Giọng nói bật ra, khàn khàn và thật thà:

 

“Mày biết không… Ờ, có chứ. Tao từng nghĩ có một người sẽ luôn đứng về phía tao, luôn hiểu và không bao giờ để tao thấy cô độc. Nhưng rồi… cũng chính người đó làm tao thất vọng nhất.”

 

Hắn cười nhạt, một tiếng cười như để đẩy lùi cay đắng trong cổ họng. “Mà buồn cười lắm, mày biết vì sao không? Vì tao đâu trách được họ. Tao chỉ trách bản thân mình đã kỳ vọng.”

 

Charles nhìn sang Eden, thấy ánh mắt ấy như còn lạc trong một đoạn ký ức chưa ai chạm tới. Một thoáng lặng trôi qua, rồi hắn nhấc tay, vỗ nhẹ lên vai Eden — một cái vỗ không mạnh, nhưng đủ để kéo người kia trở lại mặt đất.

 

“Thôi mày đừng có ngồi như tượng đá thế, nhìn mày tao tưởng mày đang lên kịch bản cho phim bi kịch đấy.”

 

Charles đứng lên, nụ cười vẫn còn lưu luyến trên môi, rồi khoác tay Eden kéo dậy khỏi chỗ ngồi ven biển. Giọng hắn pha chút hào hứng, ánh mắt lấp lánh ý tưởng:

 

“Đứng lên đi, mày cứ ngồi đó làm tượng đá hoài thì c.h.ế.t mất. Tao với mày, đi đâu cũng được, bar, club, hay muốn đánh bài đổi vận cũng được luôn. Mày chọn đi, đừng có ủ rũ nữa.”

 

Hắn kéo Eden bước đi, như muốn kéo cả người bạn ra khỏi cái bóng u ám đang vây lấy cậu.

 

___________________________

 

Dưới ánh trăng mờ ảo, Villa de Esperanza chìm trong tĩnh lặng của đêm khuya. Fernando ngồi một mình bên khung cửa sổ lớn, ánh mắt trầm tư hướng ra bầu trời đen sâu thẳm. Chiếc điện thoại trên bàn liên tục phát sáng, hiện lên gần hai mươi cuộc gọi nhỡ gửi đến Eden, nhưng cậu vẫn chưa hề đáp lại.

 

Fernando chẳng lấy làm lạ. Anh biết cậu vốn được yêu chiều đến mức khó sửa, nên giờ sinh hư chút cũng mặc kệ. Lẩm bẩm một câu gì đó ngán ngẩm, khoác vội chiếc áo vest, Fernando đứng dậy, bước ra khỏi biệt thự với ý định sẽ lên đường về Tây Ban Nha, rời bỏ sự im lặng khó chịu này.

Loading...