Quả nhiên, Đỗ Hi Duyệt lộ rõ vẻ thất vọng. Vốn dĩ cô là lạnh lùng, ít khi chủ động, hiếm hoi lắm mới mở lời một , mà Chử Tu tỏ thái độ như thế.
Cô liếc Ngu Xu.
*Chử Tu xác định mục tiêu là Ngu Xu ?*
* mà, họ mới quen vài ngày thôi mà.*
*Mọi chuyện đều thể đổi, hơn nữa, trông Ngu Xu cũng vẻ ý gì đặc biệt với Chử Tu.*
*Chử Tu hình như vẫn thông suốt thì .*
Dù ít kinh nghiệm tình trường, nhưng Đỗ Hi Duyệt là một tỉnh táo.
“ , khi nào cần giúp thì cứ gọi .”
Đỗ Hi Duyệt cảm thấy chuyện chỉ mới bắt đầu, gì là định sẵn cả. Tính cách của cô là kiểu bỏ cuộc là bỏ cuộc ngay.
Thứ cô , nhất định sẽ giành lấy. Muốn cô hết hy vọng, thì cho cô thấy chuyện còn một tia cơ hội nào.
Cô bao giờ dễ dàng từ bỏ, cô là một tự tin, thậm chí phần tự phụ. Để đạt thứ , cô thể một vài việc mà ngày thường sẽ bao giờ .
Hôm nay chủ động mở lời chính là bước đầu tiên.
...
Sau khi Ngu Xu và Phó Tuyết Dạ rời , Chử Tu vẫn lì bên đống lửa. Hắn nhóm lửa xong từ lâu, vẻ mặt khó coi, cứ im nhúc nhích.
Vừa Ngu Xu mà chẳng thèm chào một tiếng.
Chử Tu hiểu tại .
Trước đây, nào cô cũng với một lời.
*Lẽ nào cô nghĩ chuyện , nên cần chào cũng ?*
*Người phụ nữ , cứ tưởng thật lòng với lắm, xem cũng chỉ đến thế mà thôi.*
*Hay là... do Đoạn Tiểu Quang gì đó với cô , nên cô mới thèm chào ?*
Nghĩ đến đây, Chử Tu cau mày, Đoạn Tiểu Quang chằm chằm một lúc.
Đoạn Tiểu Quang cảm nhận một ánh mắt mang đầy địch ý, đầu thì chỉ thấy Chử Tu. Mặc dù lúc Chử Tu còn nữa mà đang dán mắt đống lửa, nhưng Đoạn Tiểu Quang , ánh mắt chính là của .
Anh xong việc, bèn về phía Chử Tu và xuống bên cạnh.
“Lửa nhóm xong , lấy đồ nấu ăn thôi.”
Chử Tu thèm để ý, mặt lời nào.
Đoạn Tiểu Quang bận rộn lấy đồ ăn từ trong túi , bắc nồi lên giá.
Anh bắt chuyện với Chử Tu, nhưng đều im lặng đáp.
Cảnh tượng lọt mắt Doãn Mân và Mạnh Nhiên Nhiên đang ôm củi tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-93.html.]
“Chử Tu, phụ một tay ? Tiểu Quang một ở đây mà cứ ỳ thế,” Doãn Mân cảm thấy Chử Tu chút quá đáng.
Chử Tu liếc Đoạn Tiểu Quang một cái: “Cậu cần giúp ? thấy .”
*Cái tên tâm cơ , cố tình chứ gì, nghĩ thế thì sẽ nhượng bộ ?*
*Không đời nào.*
Vì chuyện hợp tác hôm nay, Mạnh Nhiên Nhiên vốn chút bất mãn với Chử Tu: “Đương nhiên là cần , hơn nữa cứ chuyện với mãi, còn thấy mà chẳng thèm mở miệng.”
Chử Tu trừng mắt Đoạn Tiểu Quang, dậy, hừ một tiếng: “Vậy cô giúp , việc khác.”
[Ha ha ha ha, Chử Tu với Đoạn Tiểu Quang là tình địch mà, đương nhiên là lười để ý , mấy khác .]
[Bây giờ chắc vẫn nhận Chử Tu và Đoạn Tiểu Quang cùng thích Ngu Xu nhỉ?]
[Còn Phó Tuyết Dạ hình như cũng rung động đó, hôm nay còn hôn cơ mà!]
[! Lúc Chử Tu hỏi, Ngu Xu và Phó Tuyết Dạ đều .]
[Chuyện mà thì toang , chắc chắn thể , nhưng mà tui xem phản ứng của Chử Tu khi chuyện ghê!]
...
Hôm nay thủy triều rút, Chử Tu cầm đồ nghề của bờ biển bắt hải sản.
Bạc Viễn Sơn thấy về phía bãi biển liền gọi hỏi: “Cậu đấy?”
“ bắt hải sản, kiếm chút đồ tươi ăn.”
Bạc Viễn Sơn xoa xoa tay. Ông mới dựng lều xong, đầu thấy Đoạn Tiểu Quang đang chuẩn đồ ăn. Ông hứng thú với việc bắt hải sản, đây từng thử qua nên chủ động đề nghị: “ cùng nhé, phiền ?”
Chử Tu liếc ông vài cái: “Tùy ông thôi, thì .”
Với đàn ông thì câu nệ, vả trông Bạc Viễn Sơn cũng vẻ đàng hoàng.
Dẫn theo ông cũng chẳng .
Hai đến bờ biển, sóng vỗ dập dìu, hoàng hôn buông mặt biển khiến nước biển ánh lên những sắc màu lộng lẫy, vô cùng.
Nơi biển trời giao là một dải màu lãng mạn.
Chử Tu đăm đăm mặt biển một lúc, bỗng nhiên nghĩ đến Ngu Xu.
Hắn vẫn canh cánh trong lòng chuyện Ngu Xu mà một lời. Đêm nay, cô và Phó Tuyết Dạ ở riêng, sẽ xảy chuyện gì nữa.
Thấy dáng vẻ lo lắng yên của Chử Tu, Bạc Viễn Sơn dường như thấu điều gì đó.
“Cậu đang lo lắng chuyện gì ?”
Chử Tu giật : “Hả?”
Hắn hiểu Bạc Viễn Sơn đang gì.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!