Chử Tu phản ứng mạnh nhất: “Cô lúc nào cũng chỉ là rành nhất thôi ? Ngoài còn ai ?”
Ngu Xu ngơ ngác .
“Thì… Phó Tuyết Dạ học ngành sinh học mà, đúng là rành nhất còn gì.”
Chử Tu tức chịu nổi, đột ngột bật dậy, quên mất chiều cao của hang đá, đầu đập thẳng vách đá đỉnh. Chỉ một tiếng “cốp” là đ.â.m hề nhẹ.
Đoạn Tiểu Quang liếc Chử Tu. Lúc nãy Ngu Xu cũng vui, nhưng sẽ hành động như Chử Tu.
Cái tên Chử Tu , đúng là một con ch.ó ngốc não.
Ngoài việc sủa bậy thì chẳng gì khác.
À, còn giả vờ đáng thương để chủ nhân xoa đầu nữa.
Đoạn Tiểu Quang lơ Chử Tu , với Ngu Xu: “Ừm, lát nữa sẽ hỏi Phó, để cũng phân biệt, chắc chắn sẽ để ăn nấm độc.”
[Đẳng cấp! Đây chính là đẳng cấp! Đoạn Tiểu Quang vs Chử Tu, Đoạn Tiểu Quang thắng.]
[Mặt Chử Tu xanh lè kìa.]
[Quả nhiên, mèo lúc nào cũng thông minh hơn chó, giống y như con mèo nhà , nào cũng bắt nạt con chó.]
[Chỉ thương chú cún Chử Tu thôi ? Mấy con ch.ó ngốc như Chử Tu mới là đáng thương nhất chứ.]
[Sao cứ cảm thấy Đoạn Tiểu Quang chút “ xanh” nhỉ? Tuy Chử Tu chuyện khó thật, nhưng Đoạn Tiểu Quang hình như cũng đơn giản như .]
Đoạn Tiểu Quang đang chờ câu trả lời của Ngu Xu, nhưng cô lo lắng về phía Chử Tu: “Cậu chứ? Có đau ?”
Ngu Xu cũng dậy theo.
Chử Tu ôm đầu, gáy sưng lên một cục u to.
Cậu nén đau, giọng cáu kỉnh: “Không .”
“Để xem nào.”
“Có gì mà xem, bảo .” Chử Tu mặt chỗ khác, giọng đầy bất mãn.
Ngu Xu im lặng .
Chử Tu đợi một lúc, mới liếc Ngu Xu, nhưng chạm ánh mắt cô liền lập tức né tránh.
Ngu Xu quan tâm : “Chắc là đau lắm, còn thấy tiếng động nữa mà.”
Bị Ngu Xu như , cơn tức của Chử Tu cũng dần nguôi , lí nhí : “Cũng… cũng tạm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-78.html.]
“Cho xem .”
“Có gì ho mà xem, xem cũng ích gì.”
“Xem nặng chứ.”
Thấy cô khăng khăng xem, quan tâm như , Chử Tu nhướng mày, ho khan một tiếng: “Cô phiền phức thật đấy, xem thì xem. Cho cô xem là chứ gì.”
Cậu xổm xuống mặt Ngu Xu, cúi đầu xuống, để lộ gáy.
Trông y hệt một chú chó đang chờ chủ nhân xoa đầu.
Hai tay lúc thì đặt lên đùi, lúc thì chống lên vách đá. Vì cúi đầu nên ai thấy mặt , cũng rằng mặt đỏ bừng, mắt thì chớp liên tục. Cậu giả vờ lạnh lùng : “Được ?”
“Sưng cả lên mà còn bảo đau.” Giọng Ngu Xu đầy lo lắng: “Làm bây giờ?”
Chử Tu bật : “Chuyện nhỏ thôi mà.”
“Rõ ràng là nghiêm trọng.”
Chử Tu nhịn mà bật : “Được , , đừng nữa.”
Nhìn hai họ, Đoạn Tiểu Quang chỉ mỉm nhàn nhạt. Cậu thoáng cúi đầu, vẻ mặt chút bất đắc dĩ, nhưng trong khoảnh khắc cúi đầu , đáy mắt lạnh lẽo, âm u như một con rắn độc đang lè lưỡi.
Cậu quên mất, Ngu Xu quá dịu dàng, quá ngây thơ, dù là một con ch.ó ngốc, cô cũng sẽ thương xót.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Nếu , thì hãy để khiến con ch.ó ngốc tự cút .
Đoạn Tiểu Quang lạnh trong lòng. Lúc , quên mất lời tự nhắc nhở bản lúc nãy, rằng giữ cách với Ngu Xu, thể tiếp tục lún sâu như nữa.”
“Phó Tuyết Dạ trở hang đá, mang về một con cá nhỏ hơn con bắt ban ngày, ngoài còn thêm ít trái cây.
“Chỉ nhiêu đây thôi, ăn tạm chút trái cây .” Phó Tuyết Dạ bước , đặt con cá xuống đưa trái cây cho Đoạn Tiểu Quang và Chử Tu.
Đợi họ nhận lấy, Phó Tuyết Dạ sang Ngu Xu, hỏi: “Em ăn ?”
Ngu Xu lắc đầu: “Em ăn , để cho hai họ ăn là .”
Phó Tuyết Dạ gật đầu, rút con d.a.o nhỏ xử lý con cá. Có vẻ quen tay lắm, vảy cá b.ắ.n tung tóe khắp nơi.
Chử Tu mà ngứa mắt, bèn dậy: “Để , cho.”
Dứt lời, bước tới mặt Phó Tuyết Dạ, đón lấy con d.a.o và con cá ngoài hang. Chỉ loáng một cái, tiếng “soạt soạt” vang lên vài , chẳng mấy chốc xử lý xong xuôi và mang trong.
Lần ăn cá cũng là do Chử Tu xử lý. Xuất là một ấm nhà giàu nhưng hề công tử bột chút nào, ngược còn nhiều mẹo vặt sinh tồn, tất cả đều là kinh nghiệm tích lũy từ những chuyến thám hiểm bên ngoài.
Ngược , Phó Tuyết Dạ nhiều về lý thuyết hơn, nhưng khả năng thực hành phần kém cạnh.