Bất kể là kiểu “thỏ trắng tâm cơ” “ác quỷ đội lốt thiên thần”, cũng đừng hòng thoát khỏi tay cô.
Cô dịu dàng Đoạn Tiểu Quang: “Sao để nông nỗi ? Có lạnh cóng ?”
Đoạn Tiểu Quang lắc đầu: “Không , ngay thôi.”
“Hai tìm lâu lắm ?”
“Ừm, vốn dĩ tưởng tìm thấy, định về , may quá.”
Ngu Xu mím môi: “Xin nhé, hai sẽ lo lắng đến .”
Đoạn Tiểu Quang : “Cậu là .”
“ , ăn gì ?” Ngu Xu buông tay Đoạn Tiểu Quang , ngẩng đầu .
Ngay khi tay Ngu Xu rời , Đoạn Tiểu Quang thoáng sững . Hơi ấm tay biến mất, trong lòng cũng như thiếu một mảnh trống rỗng.
Thói quen, thật sự là một thứ đáng sợ.
Đoạn Tiểu Quang bao giờ nghĩ rằng, chỉ trong một thời gian ngắn như , quen với sự gần gũi của một , quen với ấm của một .
Thậm chí còn bắt đầu tham luyến.
Cậu cụp mắt xuống, thầm nhủ lòng bình tĩnh, tỉnh táo. Hôm nay đến đây là một hành động bốc đồng, tuyệt đối thể như nữa.
Có lẽ nên giữ cách thích hợp với Ngu Xu.
“Chưa, lúc ngoài vội.”
“Muộn thế mà.” Ngu Xu quanh, cầm lấy chiếc túi, lôi một ít đồ ăn vặt: “Vậy mau ăn chút gì .”
Cô dứt lời, thấy tiếng bước chân và tiếng chuyện từ cửa hang vọng .
“Bọn họ ?”
Là giọng của Chử Tu.
Giọng cũng lạc , lẽ vì lạnh, thanh âm chút run rẩy.
“Ở trong .” Phó Tuyết Dạ nhẹ giọng đáp.
Chử Tu bước nhanh , thấy Ngu Xu và Đoạn Tiểu Quang đang sát bên .
Ngu Xu cửa hang.
Chử Tu cũng ướt sũng, tóc tai nhỏ nước tong tỏng, mặt mũi cũng ướt nhẹp. Khi thấy Ngu Xu, đáy mắt lóe lên niềm vui, nhưng ngay giây hừ một tiếng.
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
“Cô thì sướng , trốn ở đây. Có lo lắm hả? Hai … đường về nhà gỗ ? Chỗ thì gì , lạnh tối om.”
Chử Tu gắt gỏng, cúi : “Đến thẳng còn .”
Phó Tuyết Dạ lưng , giải thích: “Trời mưa đột ngột quá, bọn định đợi mưa nhỏ , ai ngờ mưa càng lúc càng lớn nên đành ở .”
“Ừm ừm.” Ngu Xu gật đầu.
Chử Tu định hừ lạnh, bỗng chú ý đến miếng băng gạc trắng tay Ngu Xu.
Cậu bước vội lên một bước: “Tay cô thế?”
Ngu Xu giấu tay lưng: “Không , chỉ xước một chút thôi, đỡ .”
“Xước thế nào? Sao cô ngốc thế, chẳng cẩn thận gì cả.”
“Thì cẩn thận đó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-76.html.]
Chử Tu cô với vẻ mặt hết nổi, sắc mặt khó coi: “ là đồ ngốc. Cô ăn gì ?”
Cậu đầu liếc Phó Tuyết Dạ một cái đầy trách móc.
Thầm nghĩ, ngay mà, cái tên thẳng nam vô tâm như Phó Tuyết Dạ chăm sóc cho Ngu Xu .
Đấy, để cô thương còn gì.
Lúc ở cùng , Ngu Xu thương .
Mấy gã đàn ông đúng là chẳng ai đáng tin cả.
Ngu Xu đáp: “Ăn , tụi ăn cá nướng.”
“Ồ.”
Phó Tuyết Dạ hỏi: “Hai vẫn ăn gì ?”
“ hỏi Tiểu Quang, ăn.”
Nghe , sắc mặt Chử Tu sa sầm.
Hỏi Đoạn Tiểu Quang, hỏi ?
Đồ ngốc , rõ ràng là tìm cô, cái tên chó Đoạn Tiểu Quang tìm Ngu Xu , chắc chắn kể khổ kể sở mặt cô .
Nhìn bộ dạng thảm thương, bẩn đến c.h.ế.t của kìa, chắc chắn là cố tình để tranh thủ sự đồng tình.
Chử Tu nghĩ ngợi, nín thở, hắt xì một cái: “Hắt xì!”
Tiếng hắt nhỏ, cũng chút kỳ quặc.
Trên mặt Chử Tu hiện lên một vệt hồng khả nghi.
Chết tiệt, dầm mưa nhiều quá nên não úng nước .
Tự dưng cái trò gì .
[Cười c.h.ế.t , Chử Tu mới hắt xì đấy ?]
[Hình như là thế? giống lắm.]
[Là giả vờ đúng ? Cái Chử Tu thế nhỉ?! Hài quá .]
[Ha ha ha ha ha ha, quả hắt xì thần thánh.]
Ngu Xu : “Cậu khỏe ?”
Sắc mặt Chử Tu trông kỳ lạ, nín thinh vài giây mới : “Không .”
“Cậu mau đây sưởi ấm , dầm mưa dễ cảm lắm.”
“ dễ cảm thế , sức khỏe lắm, giống ai , cứ dầm mưa là ốm.”
“Ai ” ở đây, cần cũng là chỉ Đoạn Tiểu Quang.
Đoạn Tiểu Quang chỉ hiền lành, dường như để bụng.
Ngu Xu nghiêm túc: “Bị cảm khó chịu lắm, thể sẽ sổ mũi, tối cũng ngủ ngon .”
Chử Tu chen : “Bị cảm còn lây nữa đấy, cô tránh xa một chút, thì cũng lây cảm bây giờ.”
Vừa , lườm Đoạn Tiểu Quang.
Ý tứ quá rõ ràng, là bảo Đoạn Tiểu Quang tránh xa Ngu Xu , đừng để lây bệnh cho cô.