“Chử Tu, ăn chút bánh mì , lát nữa chúng xuất phát .”
“Không ăn, đồ ăn .”
Trong túi của đúng là vẫn còn lương khô, đó là lý do từ chối bữa sáng họ mang về.
“ mà...” Mạnh Nhiên Nhiên thấy thật kỳ lạ, tại Chử Tu nhất quyết ăn bánh mì, thứ gì khó nuốt .
Chử Tu ngắt lời cô. “Cô xong , xong thì thôi.”
“ gì, lấy đồ là ngay.”
“Được, thôi.”
Nói xong, liếc Ngu Xu cách đó xa.
Ngu Xu và Phó Tuyết Dạ đang chuyện, Đoạn Tiểu Quang cũng bên cạnh.
Ánh mắt Chử Tu dừng Ngu Xu, trông cô hôm nay vẻ hồng hào, tươi tắn hơn hẳn.
Nghĩ đến cảnh tượng thấy tối qua, trong lòng Chử Tu dâng lên một cảm giác kỳ lạ, chua xót, tê dại, chút buồn bực.
Nói chung là khó chịu.
Tối qua thức trắng cả đêm, tóc còn than cháy một mẩu, tóm là xui tận mạng.
Mắt bây giờ vẫn còn sưng, mặt cũng hai vết xước, trông bây giờ c.h.ế.t , nếu cũng chẳng đeo kính râm.
Trong khi đó, Đoạn Tiểu Quang trông vô cùng sảng khoái, chẳng qua đó chút nào, sợ đặt lên bàn cân so sánh.
Anh luôn tự tin rằng nhan sắc của hơn hẳn Đoạn Tiểu Quang, nhưng tình hình hiện tại thì khác.
Ngu Xu dường như hề nhận đang cô.
Nhận thức khiến tâm trạng Chử Tu càng thêm tồi tệ.
Anh xốc túi lên, vốn định lặng lẽ vòng qua, ai ngờ Mạnh Nhiên Nhiên chạy tới chào hỏi bọn họ.
“Bọn chuẩn đây, các thì ?”
Cô dứt lời, những khác đều sang.
Chử Tu siết chặt quai túi, lòng bàn tay nóng lên, mặt , cúi đầu sang hướng khác.
Vì đeo kính râm nên trông vẻ ngông nghênh bất cần, nhưng thực chất gương mặt đang tràn đầy phiền muộn, chỉ là cặp kính che một nửa, chẳng ai .
“Chử Tu.” Ngu Xu chạy tới.
Chử Tu vội vàng né , cho cô mặt .
“Các sắp ?”
Giọng Chử Tu lạnh lùng. “Ừ.”
“Chử Tu, tháo kính cho xem nào.”
“Không tháo.”
Giọng Chử Tu vô cùng kiên quyết.
“Chỉ xem một chút thôi.” Ngu Xu kéo kéo tay áo .
“Có gì mà xem, cô mà xem khác.” Chử Tu hừ một tiếng, tỏ vẻ kiên nhẫn, nhưng khóe mắt vẫn len lén liếc phản ứng của Ngu Xu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-61.html.]
Thấy cô giận, trong lòng Chử Tu nảy sinh chút suy nghĩ.
“Mặt lửa bén , hủy dung ?”
Câu khiến sắc mặt Chử Tu biến đổi. “Ai thế? chỉ cháy tóc thôi, mặt hết.”
“Vậy tự dưng đeo kính râm?”
“Làm màu ?” Chử Tu đẩy gọng kính, đeo cho ngay ngắn.
“Phụt.” Ngu Xu đưa tay định xoa đầu , nhưng né .
“Cô gì đấy?” Chử Tu mất tự nhiên .
“Trông thế đáng yêu thật đấy.” Ngu Xu nhỏ.
“Đáng yêu cái quái gì, , và từ đáng yêu nửa xu quan hệ.”
Ngu Xu gật đầu. “Biết .”
“Hừ, còn gì nữa , thì đây.”
“Anh gì với ?”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Chử Tu ngẩn . “? Không để cô ? thì gì để chứ, .”
“Vậy , thế thì đây, chuyện .”
Cô hiệu cho Chử Tu ghé sát .
“Phiền phức, cô cứ thế .”
“ thể để khác .” Ngu Xu chớp chớp mắt, vẻ vô cùng thần bí.
Mặt Chử Tu nóng lên. “Hừ, gì mà thần thần bí bí.”
vẫn cúi , ghé đầu sát để Ngu Xu tiện tai .
“Nói .”
Giọng Chử Tu cứng rắn, nhưng ánh mắt chút ngượng ngùng.
Ngu Xu nhân cơ hội xoa đầu . “Tối nay trời sẽ mưa đấy, chú ý nhé, đừng để cảm.”
Chử Tu đờ , sắc mặt chút kỳ quặc, một lúc lâu mới nặn một câu. “Chỉ thế?”
“ .”
“Còn cần cô , hôm nay trời mưa. Cô lo cho bản , lắm chuyện.”
“Ồ, sợ thôi mà.”
“Sao thể chứ, lo bò trắng răng.” Chử Tu ho khan một tiếng. “Còn nữa, cảnh cáo cô, đừng tùy tiện xoa đầu .”
“Không xoa ? Tóc mềm thật đấy, chỉ sờ một chút thôi.”
“Tóm là sờ.”
Ngu Xu gật đầu, sờ thêm một cái. “Được , .”
Chử Tu trừng mắt cô, nhưng vì đeo kính râm nên Ngu Xu cũng .
Anh lùi một bước, thấy Đoạn Tiểu Quang đang tới, hừ lạnh một tiếng, đảo mắt cố tình kéo tay Ngu Xu, kéo cô đến mặt , nghiêm túc . “Cô để tâm một chút, đừng ai gì cũng tin, ngốc như con cừu non .”