Doãn Mân Phó Tuyết Dạ, hiểu cảm giác tách khỏi càng nhanh càng .
...
Kết quả chia đội nhanh .
Ngu Xu và Phó Tuyết Dạ một đội.
Chử Tu và Mạnh Nhiên Nhiên một đội.
Đoạn Tiểu Quang và Đỗ Hi Duyệt một đội.
Bạc Viễn Sơn và Doãn Mân một đội.
Phát hiện que tre tay giống với của Ngu Xu, Chử Tu bất giác nhíu mày.
Đoạn Tiểu Quang thì tỏ vẻ tiếc nuối với Ngu Xu: “Chúng cùng một đội .”
Ngu Xu mỉm : “Không , vẫn còn cơ hội mà.”
Đoạn Tiểu Quang liếc Phó Tuyết Dạ.
Trong bốn đàn ông, Phó Tuyết Dạ là ít nhất, nhưng dường như cũng ham thể hiện, gần như chỉ mở miệng khi cần giải đáp thắc mắc.
Đoạn Tiểu Quang nhận Phó Tuyết Dạ chẳng hề chung đội với Doãn Mân chút nào.
Có lẽ là vì Doãn Mân chỉ chậm chạp mà còn nhiều.
Lần chung đội, Đoạn Tiểu Quang nắm rõ tính cách của Doãn Mân. Phó Tuyết Dạ rõ ràng thích giao tiếp với thông minh, ở cùng Doãn Mân chắc hẳn sẽ dễ chịu chút nào.
Liệu Ngu Xu là kiểu thích ?
Đoạn Tiểu Quang chắc lắm.
Không hiểu vì , đột nhiên cũng chút lo lắng.
Lo lắng cái gì chứ?
Trong lòng Đoạn Tiểu Quang câu trả lời.
Lúc , Ngu Xu chủ động đến mặt Chử Tu.
Thấy Ngu Xu tiến về phía , Chử Tu luống cuống để tay , đành khoanh tay ngực, cũng thèm cô.
“Làm gì?”
“Lát nữa tớ , đưa cho tớ .”
“Cái gì?”
“Hoa đó, hái cho tớ mà.”
“Ai hái cho cô, chỉ là tiện tay hái thôi, ai thì cho cô đấy.”
“Ồ, đưa cho tớ , tớ mang theo.”
“Cô thích lắm ?” Chử Tu nhướng mày.
“Thích chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-47.html.]
“Ờ.” Chử Tu hắng giọng một tiếng, “Được thôi.”
Cậu tháo ba lô xuống, trong khoảnh khắc cúi đầu, khóe miệng bất giác cong lên.
Chử Tu lấy bó hoa gói trong lá chuối từ ba lô: “Cho cô .”
Ngu Xu nhận lấy, với : “Cảm ơn nhé.”
Chử Tu cô, hất cằm lên: “Ờ, gì mà cảm ơn.”
Cậu còn dứt lời, Ngu Xu cầm hoa chạy mất.
Chử Tu ngẩn , chỉ thấy Ngu Xu chạy đến mặt Phó Tuyết Dạ.
“Anh Phó Tuyết Dạ, đây là hoa gì ?”
Phó Tuyết Dạ qua: “Ừm, đây là cỏ huyên, còn gọi là vong ưu thảo.”
Ngu Xu reo lên: “Em ngay là sẽ mà.”
“Ừm, em lấy ở ?” Phó Tuyết Dạ hỏi.
Ngu Xu đầu chỉ Chử Tu: “Anh Chử Tu cho em đó.”
Nghe Ngu Xu , Chử Tu vội vàng thanh minh: “Này, bậy bạ gì đấy, bảo là tiện tay hái ven đường mà.”
Đồ ngốc , cũng khoe là hái cho cô .
Sợ khác .
Lần thấy thì hái cho cô nữa là chứ gì.
Làm gì mà khoe khoang như .”
“Đoạn Tiểu Quang xách hành lý lên, sang với Ngu Xu: “Chúng thôi, trời sắp tối , lát nữa sẽ khó tìm đường đấy.”
Ngu Xu gật đầu: “Vâng, ạ.”
Hành lý đều do Đoạn Tiểu Quang xách hết, cô quanh quất chẳng thấy còn gì để cầm, bèn ôm khư khư bó hoa Chử Tu tặng lẽo đẽo theo .
Chử Tu vẫn xổm bên bếp lửa, mãi đến khi bóng lưng hai khuất dạng, mới dậy, lặng lẽ về phía họ .
Đỗ Hi Duyệt đang phụ giúp bên cạnh, thấy bỗng dưng thất thần thì dường như cũng hiểu điều gì đó.
Vẻ bình tĩnh thường ngày của cô gái khẽ d.a.o động, đáy mắt thoáng lướt qua một nét cô đơn mờ nhạt. Cô cất tiếng hỏi: “Chử Tu, bỏ ngần củi đủ ?”
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Chử Tu cúi xuống liếc .
“Ừm, cũng hòm hòm .”
Anh chẳng tâm trạng chuyện, thấy lửa bén thì liền sang một bên xuống.
Việc nhóm lửa giao cho Chử Tu và Đỗ Hi Duyệt, những khác đều đang bận rộn chuẩn bữa tối.
Hôm nay kiếm nhiều đồ, gạo, dầu, còn cả bột mì, đủ để chế biến thành nhiều món ngon. Doãn Mân, nấu ăn giỏi nhất trong nhóm, đang chỉ đạo phụ giúp .
Đỗ Hi Duyệt tới, xuống cạnh đưa cho hai quả trái cây dại.
Đây là thành quả họ hái đường hôm nay.
“Hôm nay chẳng ăn uống gì mấy, ăn chút gì ?”