Đỗ Hi Duyệt đáp: “Không xa , chừng mười phút là tới.”
“Tốt quá.”
Chử Tu thừa Đoạn Tiểu Quang cố ý cho .
Nhất định tức giận.
Cậu thèm quan tâm.
Loại xanh tâm cơ cũng chỉ lừa con ngốc Ngu Xu mà thôi.
Đoạn Tiểu Quang liếc mắt Chử Tu một cách kín đáo.
Nhìn gân xanh nổi cả lên mu bàn tay, sắc mặt u ám như đưa đám của Chử Tu, Đoạn Tiểu Quang chỉ bật .
Cũng giỏi nhịn đấy chứ.
mà, chuyện chỉ mới bắt đầu thôi.
...
Bốn đến bờ Tây Hải, thấy những chiếc lều dựng sẵn từ .
Đoạn Tiểu Quang đặt đồ của xuống sang đỡ ba lô cho Ngu Xu.
“Ba lô của cứ để đây cùng chỗ của tớ , lát nữa thì tớ mang cùng luôn.”
Ngu Xu gật đầu: “Ừm, .”
Họ xuống nghỉ ngơi một lát thì đội thứ ba cũng về tới, đó là Bạc Viễn Sơn và Mạnh Nhiên Nhiên.
Họ cũng thành nhiệm vụ, mỗi nhận hai bộ quần áo.
Khi Bạc Viễn Sơn thấy Ngu Xu và Đoạn Tiểu Quang, liền họ là đội về nhất hôm nay.
“Hai tới lâu ?” Bạc Viễn Sơn hỏi.
Đỗ Hi Duyệt đáp: “Không lâu, mới tới thôi.”
Vì đây Bạc Viễn Sơn và Đỗ Hi Duyệt cùng một đội nên cũng xem như quen , hỏi thì cô trả lời.
Sau vài câu trao đổi, Bạc Viễn Sơn nắm một vài thông tin từ Đỗ Hi Duyệt.
Anh về phía Đoạn Tiểu Quang và Ngu Xu, ánh mắt dừng Ngu Xu vài giây thờ ơ dời .
Mọi đợi thêm một lúc, Phó Tuyết Dạ và Doãn Mân mới lững thững tới.
Phó Tuyết Dạ trông bình thản, còn Doãn Mân thì mặt mày xịu xuống, trông vui chút nào.
Bởi vì họ thành nhiệm vụ.
Khi hết thời gian quy định, họ mới thu thập chín quả trứng gà. Lúc mang đủ mười quả đến điểm nhiệm vụ thì thông báo là quá giờ.
Phần thưởng ở ngay mắt, còn là mấy bộ quần áo mà Doãn Mân ao ước, mà thể lấy .
Doãn Mân đương nhiên là vui, suốt đường cứ lẩm bẩm mãi chuyện .
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
Dù trong lòng cô cũng rõ, tất cả là do cô cứ khăng khăng đòi mang theo túi gạo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-46.html.]
Nếu thì họ thể nhanh hơn.
Chỉ thiếu một chút nữa thôi.
Doãn Mân là của , nên dọc đường chỉ thể hờn dỗi, cũng dám nhiều.
Phó Tuyết Dạ cô đang nghĩ gì, nhưng một lời nào.
Anh an ủi, cũng trách móc, điều càng khiến Doãn Mân thêm khó chịu.
Đôi khi, những lúc ấm ức trong lòng, chỉ tìm ai đó để tâm sự, nhưng Phó Tuyết Dạ dường như chẳng ý định giao tiếp với cô.
Ban đầu Doãn Mân còn thiện cảm với Phó Tuyết Dạ, nhưng chuyện , cô bắt đầu thấy vui.
Hơn nữa, cô cũng cảm nhận dường như Phó Tuyết Dạ chuyện với .
Mấy cô cố tìm chủ đề, Phó Tuyết Dạ đều trả lời ngắn gọn, chỉ một hai từ, đúng là bậc thầy kết thúc cuộc trò chuyện.
...
Vừa đến bờ Tây Hải, thấy những khác, Doãn Mân như hồi sinh. Cô vội chạy tới, theo bản năng tìm ngay Đoạn Tiểu Quang, từng chung đội với .
“Tiểu Quang, ở đây cả .”
Thấy Doãn Mân lao thẳng về phía , biểu cảm của Đoạn Tiểu Quang cứng một giây, một tia u ám lướt qua đáy mắt nhanh chóng biến mất.
“ .” Hắn nở một nụ .
“Cậu quần áo , thành nhiệm vụ ? Thích thật đấy.”
Lúc Doãn Mân hề che giấu suy nghĩ của , ánh mắt tràn ngập sự ngưỡng mộ.
Đoạn Tiểu Quang hỏi: “Các thành ?”
Doãn Mân thở dài: “Thiếu một chút nữa.”
“Thế thì tiếc thật.”
Doãn Mân còn định kể lể thêm với Đoạn Tiểu Quang về sự cố của , nhưng chuyện với Ngu Xu.
Cô sững một chút về phía Ngu Xu.
Cô mặc một chiếc váy đỏ, làn da trắng nõn, cánh tay thon thả, vóc dáng yêu kiều quyến rũ, chiếc váy đỏ đặc biệt hợp với cô .
Điều khiến Doãn Mân nhớ tới những bộ quần áo cô thấy ở điểm nhiệm vụ, trong đó hai bộ cô cũng thích.
Cô mấy ngày đồ .
Cảm thấy mất hứng, cô sang thấy Đỗ Hi Duyệt và Chử Tu cũng quần áo, liền chủ động đến hỏi tại họ thành nhiệm vụ.
Khi hai họ nhiệm vụ, Doãn Mân kinh ngạc vô cùng, hỏi thêm một tràng câu hỏi nữa.
Phó Tuyết Dạ dù biểu cảm gì, nhưng cuối cùng cũng chịu nổi mà cắt ngang cô.
“Mọi đông đủ , thể chia đội .”
Phó Tuyết Dạ chủ động cầm lấy chiếc hộp để từ , lấy tám que tre bên trong.
Đó chính là đạo cụ dùng để bốc thăm chia đội.