Chỉ trong một thời gian ngắn, Đỗ Hi Duyệt suy tính nhiều.
Chử Tu cũng nghĩ đến điều đó, nên mới gì thêm và đồng ý ở chờ.
Anh uể oải lên nắp hòm, tay cầm một cọng cỏ nghịch ngợm một cách chán chường.
Đỗ Hi Duyệt , cô thực sự tò mò về Chử Tu. Suốt dọc đường , nhiều hành vi của đều phần kỳ quái.
Đỗ Hi Duyệt là thói quen tìm hiểu vấn đề cho nhẽ, mà Chử Tu cứ như một ẩn , khiến cô thể để tâm.
“Bây giờ thể cho lý do nhất quyết đến đây ?”
“Chử Tu , “Chẳng lý do gì cả, chỉ là đến xem thử thôi.”
Hắn hất cằm, vẻ mặt đầy kiêu ngạo bất cần.
Đỗ Hi Duyệt hỏi, “Vậy bây giờ thấy thứ thấy ?”
Dù hiểu ý tứ trong lời của cô, nhưng Chử Tu hiểu cảm thấy bực bội, như thể tâm sự của sắp vạch trần.
Nhìn Đỗ Hi Duyệt, trong đầu hiện lên gương mặt của một khác.
Vừa quyến rũ trong sáng.
Hắn lạnh lùng buông một câu, “Chưa.”
Đỗ Hi Duyệt thật sự hiểu nổi con , trông thì lạnh lùng đấy, nhưng cảm xúc đổi xoành xoạch.
Hai đợi một lúc lâu mà chẳng thấy ai tới.
Vẻ thất vọng thoáng qua gương mặt Chử Tu, nhưng cũng lười chờ đợi thêm.
Hắn dứt khoát xách bao bột mì bằng một tay, tay cầm chai dầu, sang với Đỗ Hi Duyệt, “Đi thôi.”
Đỗ Hi Duyệt hỏi, “Có cần giúp ?”
“Không cần.” Chử Tu sải bước về phía , “Đi thẳng đến điểm tập kết luôn .”
Hắn định nhiệm vụ nữa. Hai lãng phí quá nhiều thời gian, bây giờ nhiệm vụ cũng chỉ tốn công vô ích.
Đỗ Hi Duyệt cũng thấy tiếc nuối, vì cô giành hạng nhất và ở nhà cây . Nhường cơ hội cho khác cũng , cô cũng nhân dịp để giao lưu với nhiều hơn.
Thế là cô gật đầu đồng ý.
Thấy Đỗ Hi Duyệt phối hợp như , Chử Tu thấy kỳ lạ.
Đến đây là quyết định của , và sự thật chứng minh quyết định sai lầm, mà Đỗ Hi Duyệt chẳng một lời.
Bây giờ theo chuyện nhiệm vụ.
Chử Tu liếc cô một cái.
Sao ngoan ngoãn thế, một lời ca thán.
Chẳng lẽ ý đồ gì với ?
Ciao Ciao/Ciao Kể Chuyện!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/khi-my-nhan-he-tam-co-lac-vao-show-hen-ho-sinh-ton/chuong-39.html.]
Chử Tu cảm thấy thật phiền phức, đó liền cố tình giữ cách với Đỗ Hi Duyệt.
Hành động của lộ liễu đến mức chính Đỗ Hi Duyệt cũng nhận .
“Cặp chán thật sự, thôi xem Ngu Xu đây. Tuy thích cô lắm nhưng bên đó thú vị hơn nhiều.”
“ cũng thấy , vốn xem vì Chử Tu, đây thấy thú vị lắm mà, hai ngày nay nhỉ?”
“Chắc là Ngu Xu để chọc tức nên cũng hết trò vui .”
“Vẫn xem Chử Tu và Ngu Xu chung đội hơn.”
“Nhan sắc của Đỗ Hi Duyệt cũng đỉnh mà, thông minh nữa, nhưng mà lạnh lùng quá. Có khi nào vì thế mà Chử Tu dám bắt nạt cô ?”
“Ha ha ha ha ha ha, cho nên mới bắt nạt Ngu Xu đó hả? Vì Ngu Xu trông dễ bắt nạt hơn.”
Ngu Xu và Đoạn Tiểu Quang vội vã rời khỏi khu vực thả dù như đang chạy trốn.
Cô đeo ngược ba lô ngực, sắp xếp vật tư. Tâm trí cô tập trung chiếc ba lô, chỉ Đoạn Tiểu Quang là quan sát xung quanh.
Tuy , cả hai vẫn nhanh chóng tìm hòm thư nhiệm vụ.
Đoạn Tiểu Quang lấy bức thư xem.
“Nhiệm vụ: Thu thập mười quả trứng gà và mang đến điểm tập kết.”
Trên giấy còn vẽ một bản đồ khu vực, đánh dấu rõ tổng cộng bốn mươi quả trứng gà trong phạm vi .
Chỉ cần tìm kiếm trong khu vực đó là .
Ai đến điểm tập kết trong thời gian quy định sẽ nhận phần thưởng.
Nếu là đầu tiên đến, sẽ ở trong nhà cây.
Luật chơi vẫn giống như .
“Chúng đang ở ngay rìa khu vực , lối qua là tới.” Đoạn Tiểu Quang lấy bờ biển phía Tây mốc, nhanh chóng xác định vị trí của khu vực trứng gà.
Ngu Xu mấy quan tâm, chỉ cần theo Đoạn Tiểu Quang là .
Cô ngoan ngoãn gật đầu đồng ý.
Đoạn Tiểu Quang thấy cô cứ mãi lục lọi ba lô thì hỏi, “Em đang gì ?”
Ngu Xu đáp, “Kiểm kê vật tư.”
Cô tính toán kỹ lượng từng món đồ để còn phân phối.
Mình ăn bao nhiêu, cho khác bao nhiêu, tận dụng hiệu quả nguồn tài nguyên đang .
Đoạn Tiểu Quang những tính toán nhỏ nhặt của cô, chỉ nghĩ cô sợ mất đồ nên , bèn , “Em đếm xong ?”